Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 99: Thời Khắc Tuyết Tan (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 99: Thời Khắc Tuyết Tan (1)
[Dịch giả: Jucie
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Phải chăng đây là khung cảnh sẽ xảy ra khi những hiệp sĩ bại trận nơi chiến trường?
Các linh mục tụ họp trong văn phòng của giám mục đều cúi đầu im lặng, chẳng ai dám thốt nên lời, cứ như thể họ vừa hứng chịu một thất bại nặng nề.
“Khả năng đảo ngược tình thế là bao nhiêu?”
Dù vậy, vẫn phải có người đứng ra báo cáo tình hình hiện tại.
Bằng không, cơn thịnh nộ của Giám mục Pedro chắc chắn sẽ bùng nổ.
“Nếu muốn có thông tin chi tiết hơn, chúng ta cần gửi báo cáo lên Vatican…”
Vị linh mục khoác áo trắng - người được Pedro tin tưởng, do dự một lát rồi mới cất lời. Thế nhưng, hiện tại, ông ta thật sự chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cách này.
“Tình hình có vẻ rất khó khăn.”
“…”
Khi nghe xong câu trả lời, Giám mục Pedro thở dài một hơi thật sâu rồi đưa tay lên lau mặt.
Ông đang cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn không thể ngăn một câu thốt ra từ đáy lòng mình.
‘Thật vô lý.’
Tấm gương San Marello là một thánh tích do đích thân Vatican ban tặng, thứ báu vật này chính là niềm kiêu hãnh của Pedro. Vậy mà giờ đây, giá trị của nó đã bị hủy hoại chỉ vì phản chiếu linh hồn của một hiệp sĩ trẻ.
‘…Rốt cuộc tên nhóc đó là thứ gì?’
Vlad của Soara là một hiệp sĩ xuất thân từ con hẻm nhỏ của khu ổ chuột.
Vì thân thế khác thường và tuổi đời còn trẻ nên tính cách cậu hẳn cũng sẽ đặc biệt, nhưng dù vậy, không ai có thể tưởng tượng được rằng cậu lại có thể tạo nên một biến cố lớn đến thế.
“Có ai thấy được thứ gì vừa phản chiếu trong linh hồn của cậu ta không?”
Tấm gương San Marello có thể phản chiếu linh hồn của con người.
Đối với một người bình thường, thứ họ nhìn thấy chỉ là chính mình. Nhưng khi đến lượt Vlad, ánh sáng tỏa ra từ tấm gương rực rỡ đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng.
Điều đó có nghĩa là bên trong cậu ta chắc chắn ẩn chứa một điều gì đó.
“Nếu là thứ đặc biệt, lẽ nào đến giờ chúng ta vẫn không phát hiện ra?”
“Nghe nói, vào khoảnh khắc Vlad soi gương, một tia sét đã giáng xuống mái nhà thờ. Nếu điều đó là thật, thì có lẽ thứ tồn tại bên trong cậu ta mạnh mẽ đến mức tác động lên được cả hiện thực.”
Những lời bàn tán của các tu sĩ khiến Pedro càng thêm hoang mang.
“...Ta thậm chí còn không biết đó là thứ gì.”
Ngay cả một người đã từng làm điều tra viên dị giáo suốt nhiều năm như Pedro cũng không thể xác định được bản chất của nó.
Nếu nó tỏa sáng rực rỡ như vậy, có lẽ nó không phải hiện thân cho tà ác.
Nhưng luồng sức mạnh nó mang theo lại quá mạnh mẽ, đến mức khó có thể xem là một phước lành từ Chúa.
“Ta cần phải báo cáo chuyện này.”
Ông không rõ thứ gì đang tồn tại bên trong Vlad, nhưng ông biết nó đủ mạnh để phá hủy và nuốt chửng một thánh tích.
Dù không phải ác quỷ, nhưng nếu nó đặc biệt đến mức này, chắc chắn Vatican sẽ chú ý đến nó.
Có lẽ, họ có thể đưa cậu ra xét xử thêm một lần nữa vì sự bí ẩn này.
Cộc! cộc!
“Vào đi.”
Pedro thoát khỏi dòng suy nghĩ khi có tiếng gõ cửa vang lên.
“Thưa giám mục…”
“Chuyện gì?”
Cánh cửa khẽ mở ra. Một linh mục bước vào, ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt hướng về phía ông ta.
Trên tay ông ta là một mảnh giấy nhỏ.
“Đây là thư từ San Rogino.”
“Từ San Rogino sao?”
Pedro nhíu mày khó hiểu trước lời báo cáo của linh mục.
Với tư cách là một thành viên của Vatican, ông rất hiếm khi nhận được thư từ giáo phận San Rogino ở phía Bắc.
“Đưa ta xem.”
Pedro không biết vì sao, nhưng ông vẫn nhận lấy mảnh giấy từ tay vị linh mục có gương mặt tái nhợt kia.
Phía sau khủng hoảng thường xuất hiện cơ hội.
Ngược lại, đằng sau cơ hội cũng có thể là khủng hoảng.
Pedro đã giăng bẫy hãm hại Vlad, nhưng rốt cuộc ông vẫn thất bại.
“San Rogino...”
Thế cục giờ đây đã chuyển từ Pedro sang Joseph, và vị thị trưởng chân chính của Soara tất nhiên sẽ không bỏ lỡ thời cơ trước mắt.
“Lũ người phương Bắc chết tiệt!”
Những người phụ nữ nằm rũ rượi giữa ngôi làng mờ sương đã nghẹn ngào khóc lóc, nói rằng kẻ mang tên Hắc Hùng sẽ không bao giờ thoát khỏi sự trừng phạt.
San Rogino đã chứng giám cho những giọt nước mắt đau khổ ấy.
[Giám mục Pedro của Soara sẽ tiết lộ mối liên hệ giữa Hắc Hùng và các phù thủy.]
Thị trưởng Soara và San Rogino chính là hiện thân của một mũi tên lạnh lùng bay ra từ phương Bắc, xuyên thẳng vào lồng ngực Pedro.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Người phó tế trẻ tuổi đi cùng Andreas tên là Christian.
Cậu thanh niên này đã quen biết Vlad từ trận chiến tiêu diệt quái vật ở Varna. Lần này, cậu đã đặt chân đến Soara cùng với Andreas để giúp việc cho ông.
“Cha ổn không?”
“Có lẽ cha nên nằm nghỉ thêm một chút.”
Christian rên rỉ, loạng choạng ôm một thùng nước lớn cao đến tận eo.
Vlad thấy tội nghiệp nên bèn giành lấy thùng nước nâng lên. Nếu không vì Vlad, hẳn cậu ấy đã có thể sống an nhàn ở Varna.
“Thời tiết lạnh thế này, di chuyển đã khó, vậy mà cha còn muốn gặp giám mục ngay khi vừa đến.”
“Ừm…”
Vlad không chỉ thấy áy náy với Christian, mà còn với cả vị linh mục Andreas đang nằm trên giường thở dốc kia.
Đúng như lời Christian đã nói trước đây, người trẻ như cậu mà đã phải gánh chịu nhiều trách nhiệm thì kiểu gì cũng sẽ gặp rắc rối.
“Cha còn cần gì không?”
“Không, ngài Joseph đã lo liệu hết rồi.”
Món nợ ân tình luôn mang lại cho con người ta những xúc cảm phức tạp, khó có thể diễn tả bằng lời.
Vlad luôn có cảm giác ấy mỗi khi nhìn Andreas.
Từ lúc cậu được ban cho cái tên này đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn biết ơn ông.
“Nhưng chuyện đó có thật không ạ?”
“Chuyện gì?”
Đôi mắt của đứa nhóc tầm mười tuổi hay đi theo Andreas ánh lên khi nhìn Vlad.
“Em nghe nói anh đã nhận được phước lành của Chúa?”
“...Ai nói thế?”
Lời đồn một khi lan rộng sẽ ngày càng được thêu dệt thêm.
Ngoại trừ những nhân vật có thế lực trong thành phố đã trực tiếp chứng kiến phiên tòa, thì vẫn còn một hiện tượng không thể phủ nhận, đó chính là đám mây trắng tinh ùa vào nhà thờ như thể một phép màu trước sự chứng kiến của toàn thể người dân Soara.
“Toàn là tin đồn bậy bạ thôi.”
“Thật sao?”
Christian đáp “đúng vậy”, nhưng nét mặt anh lộ rõ vẻ hoài nghi.
Bởi lẽ, chính anh cũng đã tận mắt chứng kiến hình ảnh thanh kiếm trắng muốt, rực sáng trong đêm chém xuống ả linh nữ vốn là cơn ác mộng kinh hoàng đó.
“Nhưng mà dù sao, cha cũng vui khi nghe tin đó lắm ạ.”
Christian đứng trước cửa phòng của Andreas, nhận lấy thùng nước từ tay Vlad rồi hỏi lại:
“Cha thấy vui sao?”
“Tất nhiên.”
Một tên lính đánh thuê lăn lộn trên chiến trường ngày nào, giờ đã trở thành một hiệp sĩ thật thụ dưới sự bảo hộ của ông ấy, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Andreas cảm thấy mãn nguyện.
Hơn nữa, việc được ở bên một người mang điềm lành như vậy thì làm sao có thể không vui cho được?
“Sau này con có thể khoe với bạn bè là con đã từng cầu nguyện với cậu Vlad không?”
“...Nếu con muốn thì cứ làm đi.”
Dù chỉ nhận được một phản hồi hờ hững, nhưng trên gương mặt Christian đã sớm hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Vlad là một hiệp sĩ được Chúa ban phước, chỉ cần có mối quan hệ với một nhân vật như vậy đã đủ để trở thành niềm tự hào trong giới phó tế trẻ tuổi.
“Gặp lại con sau.”
“Vâng.”
Ông muốn vẫy tay tạm biệt cậu một cách đàng hoàng, nhưng lại không thể vì đang nằm liệt giường. Dẫu sao, cậu cũng đã cất công đến thăm, đáng lẽ ông nên tỏ ra chu đáo hơn một chút.
“Sao họ cứ đề cao mình quá thế chứ?”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Vlad khẽ gãi cổ, nhớ lại những lời Christian nói.
Trong suốt cả cuộc đời này, cậu chưa từng là niềm tự hào của bất kỳ ai cả.
“…”
Vlad dừng bước giữa hành lang trống trải, rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Mỗi khi không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng, sẽ luôn có một giọng nói vang lên như thể đã đợi chờ từ lâu.
Thế nhưng bây giờ, trong hành lang vắng vẻ, thứ duy nhất cậu nghe thấy chỉ là những lời lẩm bẩm của chính mình mà không một tiếng đáp lại.
“Mình không quen với điều này.”
Nếu giọng nói ấy còn ở đây, liệu cậu có còn vui vẻ mà đáp lời hay không?
Thế nhưng, giọng nói ấy đã biến mất và chỉ để lại những dấu vết mơ hồ.
Cảm giác cô độc lần đầu tiên dâng lên sau một khoảng thời gian dài, khiến Vlad chỉ biết đứng yên, mặc cho sự tĩnh lặng bao trùm lấy mình.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Nghe nói có một lá thư đã được gửi từ San Rogino.”
“Nhanh thật.”
Joseph khẽ mỉm cười trước lời báo cáo của Jager. Ánh mắt anh vẫn lặng lẽ dõi theo khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ, tay khẽ nâng ly rượu vang.
“Xem ra họ có nhiều cảm xúc bị dồn nén quá nhỉ?”
“Chẳng phải sự thờ ơ của Vatican đối với giáo khu phía Bắc vốn đã quá rõ ràng rồi sao?”
Trung tâm lục địa thường là nơi chất chứa nhiều sự phân biệt và đố kỵ đối với các vùng miền khác.
Ai ai cũng biết rằng giáo khu phía Bắc của San Rogino từ lâu đã bị Vatican bỏ bê.
“Không tệ.”
Thời điểm này rất thích hợp cho kế hoạch của Joseph.
Việc giành được sự ủng hộ của San Rogino trong một vấn đề chính trị chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, nhưng sự cân bằng quyền lực vừa được tái thiết đã tạo điều kiện để điều đó trở thành hiện thực.
Liên minh giữa San Rogino và các lãnh chúa phương Bắc sẽ được xác nhận tại Hội nghị Phương Bắc sắp tới, nhưng nếu đã có cơ hội rõ ràng như bây giờ, thì hành động trước một bước cũng không phải là ý kiến tồi.
“Bordan, hãy lo liệu cho Linh mục Andreas. Nếu có thể, ta mong rằng họ sẽ không điều ông ấy đến Varna.”
“Rõ.”
Mặc dù Linh mục Andreas đến với danh nghĩa là vì muốn giúp đỡ Vlad, nhưng thực chất, ông ấy là người có thể tạo áp lực lên Giám mục Pedro chỉ bằng sự hiện diện của mình.
Ông là một linh mục danh tiếng, nên chẳng bao lâu nữa, việc ông trở thành giám mục cũng không có gì là lạ.
Trong tính toán của Joseph, những kế hoạch tiếp theo dành cho Pedro đã dần hình thành.
“Thưa ngài Joseph, tôi đã đến.”
“Vào đi.”
Joseph rời mắt khỏi cửa sổ và chuyển ánh nhìn sang Vlad - người vừa bước vào phòng làm việc.
Tuy có nhiều sự cố lớn vừa xảy ra cách đây không lâu, nhưng khi nhìn vào gương mặt trước mắt, anh lại chẳng thể tìm được lời nào để nói.
“Ta nên xử lý ngươi thế nào đây?”
“Tôi xin lỗi.”
Joseph nhìn Vlad với một vẻ mặt khó tả.
“Từ đầu đến cuối, ngươi lúc nào cũng khó đoán như vậy.”
“…”
Joseph luôn là người thích đạt được kết quả thông qua những kế hoạch cẩn trọng.
Thế nhưng, cậu thiếu niên trước mặt Joseph lại là người có tài năng đặc biệt trong việc phá hỏng các kế hoạch của anh.
Xét về độ tương thích, cả hai hoàn toàn không hợp nhau, nhưng những kết quả họ tạo ra luôn vượt ngoài mong đợi, đến mức chính Joseph cũng cảm thấy bối rối.
“Vị linh mục nói rằng ngươi có thể đang mang phước lành của Chúa trong người.”
“Chắc là không có chuyện đó đâu, thưa ngài.”
“Điều đó không quan trọng. Dù không có, ta cũng sẽ khiến nó thành hiện thực.”
Đôi mắt đen của Joseph nhìn chằm chằm vào Vlad.
Khiêu khích và ngụy tạo là những kỹ năng quan trọng mà giới quý tộc buộc phải nắm vững.
“…Giám mục Pedro và Vatican sẽ dõi theo ngươi. Dù đây không phải là ý định ban đầu của ta, nhưng ngươi đã vô tình can thiệp vào công việc của họ.”
Joseph khẽ thở dài khi thấy Vlad cúi đầu im lặng.
Cậu hiệp sĩ trẻ tuổi này đúng là một kẻ khó bảo khó dạy, đến mức khiến Joseph đau đầu không ít.
“Cầm lấy đi.”
“Dạ?”
Vlad bất ngờ bắt lấy chiếc túi bay về phía mình.
Nó nặng trĩu và phát ra tiếng leng keng khi rung động.
“Cái này…”
“Năm nay sắp kết thúc rồi.”
Năm cũ dần khép lại trong sắc trắng của những bông tuyết mùa đông.
Dù đây là một năm đầy rẫy những biến cố, nhưng chưa có năm nào trong cuộc đời Joseph lại thành công đến vậy.
Ở một góc độ nào đó, tất cả thành tựu anh có được đều là nhờ vào cậu thiếu niên trước mặt.
“Đây là khoản thưởng đặc biệt cho thành tích của ngươi, chứ không phải tiền lương đâu.”
Đúng như Bordan đã từng nói, Vlad cũng có những đặc quyền đặc biệt.
Khi năm cũ dần khép lại, Joseph đã dành thời gian tính toán rõ ràng phần thưởng cho Vlad.
“Trong này có khoảng hơn 300 đồng vàng.”
“…!”
Vlad - người vừa mới cúi đầu tỏ vẻ áy náy, bỗng mở to mắt khi nghe con số thốt ra từ miệng Joseph.
Cậu không chắc lắm, nhưng 300 đồng vàng là một số tiền khổng lồ, đủ để mua một mảnh đất canh tác.
“Tại sao… tại sao lại như vậy được?”
“Ta cũng đã tính cả những thành tích ngươi đạt được từ khi còn là hiệp sĩ tập sự. Đây là một khoản tiền lớn, nhớ hãy sử dụng nó thật khôn ngoan.”
Cậu thiếu niên này luôn hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn cả mong đợi của Joseph.
Mặc dù quá trình thực hiện có xảy ra nhiều rắc rối, nhưng kết quả cuối cùng lại chói lọi đến mức Joseph cảm thấy mình có trách nhiệm phải bù đắp cho cậu.
“Bây giờ ngươi đã là một hiệp sĩ. Ngươi có quyền được nhận phần thưởng xứng đáng với thành tựu của mình.”
“Cảm ơn ngài!”
Joseph lặng lẽ quan sát gương mặt rạng rỡ của Vlad khi cậu vui mừng cảm ơn mình.
Thật khó để nói ra điều này khi nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc đó, nhưng anh vẫn phải nói, vì đó là trách nhiệm của anh đối với Vlad.
“Hãy nhớ cho kỹ, giờ ngươi đã trở thành một hiệp sĩ, ngươi sẽ phải gánh vác trên vai rất nhiều trọng trách.”
Không thể áp đảo kẻ địch chỉ bằng vũ khí và sức mạnh.
Tuy Joseph đang đứng quay lưng về phía cậu, nhưng Vlad vẫn cảm nhận rõ được áp lực vô hình đè nặng lên cậu từ phía anh ta.
“Ngươi hiểu những gì ta nói chứ?”
“Vâng, tôi hiểu.”
“Tốt. Vậy thì, chúc ngủ ngon.”
Vlad năm nay 17 tuổi, và cuối năm nay cậu sẽ bước sang tuổi 18.
Cậu phải hiểu rằng, khi năm nay qua đi, cậu sẽ không còn là một đứa trẻ nữa.
“Hiệp sĩ Vlad đã phớt lờ đi ân huệ của Chúa. Đức Giám mục Pedro đã chỉ rõ đây chính là sai lầm của cậu ta.”
Trong phiên tòa hôm qua, Vlad đã tự nhận mình là người giết Hắc Hùng, vì vậy, cậu đã được miễn tội.
Đây là một sai lầm mà Joseph không thể bao che, và Vlad phải chịu trách nhiệm về điều đó.
“Chúng ta sẽ buộc cậu ta chịu trách nhiệm và trục xuất Hiệp sĩ Vlad khỏi Soara.”
“…Sao ạ?”
Đôi mắt xanh của Vlad bỗng chốc run rẩy mãnh liệt.
Nhưng dù vậy, họ vẫn không còn cách nào khác.
Nếu ngay cả một sai lầm nhỏ mà họ cũng không thể sửa chữa, thì việc phán xét chắc chắn sẽ thuộc về các giám mục và cả Tòa thánh Vatican.
“Hạn trục xuất sẽ kéo dài đến khi ta gọi ngươi quay lại.”
Một cận vệ có thể ở phía sau, nhưng một hiệp sĩ thì phải luôn dẫn đầu.
Một đứa trẻ có thể được tha thứ, nhưng một người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Bây giờ, Vlad đã đến độ tuổi cần phải hiểu rõ về nghĩa vụ của mình.
Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng đang rơi, phủ kín cả đất trời suốt một năm dài.
Vào thời khắc tuyết tan, Vlad sẽ không còn là một đứa trẻ nữa, mà sẽ trở thành một người trưởng thành.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook