Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 97: Ta Tha Thứ Cho Tội Lỗi Của Ngươi (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 97: Ta Tha Thứ Cho Tội Lỗi Của Ngươi (3)
[Dịch giả: Jucie
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Dưới những con hẻm ngập trong cái nóng ngột ngạt của màn đêm, chỉ còn lại những tàn tích hoang tàn và thê lương.
Đó là thời khắc mà tất cả mọi người từ kẻ lao động vất vả đến kẻ vui chơi hưởng lạc đều tìm cho mình một chốn để ngả lưng, chìm vào giấc ngủ.
Vào giây phút ấy, khi mặt trời còn chưa ló rạng, một nhóm người đã tiến vào, mang theo lá cờ của nhà thờ.
“Mọi người, dừng lại!”
Những người lính giẫm đạp lên mớ rác rưởi trong con hẻm bẩn thỉu rồi dừng lại trước một quán trọ do Madame Marcella làm chủ, nơi được gọi là Hồng Hoa Tiếu.
“Chúng tôi đến đây theo lệnh của ngài Pedro, Giám mục Soara!”
“Chủ quán, mau mở cửa!”
Hiệp sĩ Vlad đã phớt lờ thánh chỉ mà Giám mục Pedro ban ra. Hành động báng bổ nghiêm trọng đó chẳng khác nào chối bỏ ý chí của Chúa.
Và ngay tại Hồng Hoa Tiếu này, có những kẻ đã từng cùng cậu giết hại ‘người vô tội’.
“Nếu không mở cửa ngay, tất cả những người bên trong cũng sẽ bị xem là kẻ báng bổ!”
Giọng của vị thánh hiệp sĩ vang lên, xuyên qua màn đêm tĩnh lặng.
Ý chí của Chúa đang giáng xuống nơi cần được cứu rỗi nhất. Nhưng đó lại không phải một sự bao dung mà là một phán quyết lạnh lùng.
“Mau mang kẻ tội đồ ra đây!”
Bên trong Hồng Hoa Tiếu, không một ai tỏ ra nao núng trước mệnh lệnh ấy.
Vị thánh hiếp sĩ đứng dưới thánh kỳ, khẽ gật đầu như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính.
Choang!
Từng thanh kiếm của binh lính nhà thờ đồng loạt được rút ra, chĩa về phía căn nhà của cậu bé.
Vòng tay của Chúa luôn rộng mở, nhưng ý chí của ngài lúc này lại lạnh lẽo như sắt thép. Bởi vậy, mọi con người nhỏ bé đều phải cúi đầu trước Ngài.
“Phá cửa!”
Vlad vốn đang nắm chặt ngôi sao sáng lấp lánh trong tay, nhưng ánh sáng yếu ớt ấy vẫn chưa đủ để bảo vệ chính cậu chứ đừng nói đến những người bên cạnh.
Những gian nan ập đến như một cơn bão, mà hai bàn tay người thường chẳng thể nào ngăn nổi.
Đó là lý do họ luôn phải nương tựa vào nhau mà sống, giống như ngay lúc này đây.
“Nóng nảy quá đó.”
Sau đó, một người đàn ông đã bước ra từ trong bóng tối, trên môi nở một nụ cười mờ ảo khuất sau ánh nến.
Hắn có một vết sẹo dài hằn sâu trên nửa đầu cạo nhẵn, khoác trên mình bộ giáp sáng chói, trông vừa lạ lẫm, vừa đầy uy nghi.
“...Ngươi là ai?”
Người đàn ông ấy tiến lên giữa hàng chục binh lính mà không hề do dự.
“Ta là hiệp sĩ của ngài Joseph, Maxim.”
Trong thành phố này, chẳng ai dám chống lại mệnh lệnh từ Giám mục, ngoại trừ Joseph, thị trưởng của Soara.
“Xin lỗi, nhưng hiện tại chúng tôi đang có lệnh điều tra Hồng Hoa Tiếu.”
Nếu quyền lực của hai bên cân bằng đến mức khó phân định thắng thua, thì sau cùng, người nắm giữ chính nghĩa sẽ có được lợi thế. Và ngay lúc này, người đầu tiên thực thi quyền tư pháp đối với Hồng Hoa Tiếu không phải là thánh hiệp sĩ của giáo hội, mà chính là Maxim, hiệp sĩ dưới trướng của Joseph.
“Những người ở đây bị nghi ngờ phạm tội báng bổ thần linh.”
“Họ cũng bị tình nghi liên quan đến một vụ giết người.”
Giữa giới quý tộc và giáo hội luôn tồn tại một ranh giới bất khả xâm phạm, nhưng bởi vì chính Giám mục Pedro là người đã phá vỡ ranh giới đó trước, nên Joseph chẳng còn lý do gì để tiếp tục tuân theo những quy tắc ngầm trước đây.
“Từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ phong tỏa Hồng Hoa Tiếu. Nếu ai muốn vào, hãy xin phép thị trưởng.”
Sau khi Maxim vừa dứt lời, binh lính của Joseph đã nhanh chóng rời khỏi khu vực. Họ không hề do dự mà lập tức đẩy lùi binh sĩ của giám mục và từng bước mở rộng phạm vi kiểm soát.
‘Ngươi sẽ hối hận vì dám làm điều này…’
Cơn giận dữ của Thánh hiệp sĩ khi vừa để vuột mất con mồi lúc này đang dữ dội như lửa cháy, nhưng Maxim chỉ mỉm cười làm ngơ.
Maxim, hiệp sĩ của Joseph, chính là một trong hai người đã từng bị Anna tấn công, cùng với Cade.
Chỉ khi còn sống, ta mới biết hối hận.
Nếu ngày hôm đó không có Vlad, Maxim có lẽ đã không còn ở đây.
“Ta cũng nợ cậu ta một ân tình, nên cũng không còn cách nào khác.”
Quyền lực của giáo hội không phải thứ mà một hiệp sĩ đơn độc có thể dễ dàng đối đầu, nhưng Maxim vẫn tự nguyện đảm nhận trách nhiệm này.
Hắn tin rằng, đây là cái giá hắn phải trả để đền đáp cho mạng sống của mình.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Nhà ngục dưới tầng hầm của Tòa Thị Chính tuy vẫn có một ô cửa sổ nhỏ để đón chút không khí bên ngoài, nhưng gương mặt của Vlad vẫn mang vẻ trầm tư, u ám.
“Ta đã nói với ngươi rồi, làm cái gì cũng phải biết nghĩ đến hậu quả.”
“...”
Dù có mười cái miệng, Vlad cũng chẳng thể biện hộ trước lời trách móc từ Jager - người đang đứng bên ngoài song sắt.
“Cuối cùng thì tất cả hậu quả sau hành động của ngươi đều đổ lên vai ngài Joseph hết rồi đó, đồ ngốc.”
Chuyện này chẳng khác gì những chuyện đã xảy ra khi cậu còn là một hiệp sĩ tập sự. Xét cho cùng, mọi trách nhiệm vẫn sẽ do chủ nhân Joseph gánh chịu.
“Tôi xin lỗi...”
“...”
Jager nhìn thấy Vlad cúi đầu nhận lỗi mà trong lòng như muốn bốc hỏa. Nhưng ông không thể trách cậu quá nhiều, vì đây rõ ràng không phải là một sai lầm đơn thuần, mà là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn.
“Đồ ngốc.”
Tên nhóc này không hề kém thông minh, ông biết rõ điều đó. Nếu Vlad có tầm nhìn xa hơn một chút, cậu chắc chắn sẽ không hành động như vậy. Nhưng đáng tiếc, cậu vẫn chưa hiểu hết được thế giới của quý tộc, hay thậm chí là cả thế giới của giáo hội.
Giám mục Pedro thật sự đã đi một nước cờ quá cao tay.
“…Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải đến giáo hội để làm chứng. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
Họ đã có sẵn lý lẽ, nên chuyện hầu tòa chỉ còn là vấn đề thời gian.
Pedro vốn từng là quan tòa dị giáo đã leo lên vị trí giám mục nhờ tài năng tra khảo xuất chúng. Vì vậy, không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn sẽ là một phiên tòa vô cùng khắc nghiệt.
Vlad dõi theo bóng lưng Jager đang dần khuất xa sau song sắt suốt một lúc lâu.
[Đừng tự trách mình. Dù sao ngươi cũng đã làm điều nên làm.]
Dù giọng nói trong đầu cậu có lên tiếng an ủi, Vlad vẫn không dễ dàng gạt bỏ cảm giác mặc cảm trong lòng.
Cậu biết đó là lựa chọn đúng đắn. Ngay cả khi bị giam cầm trong ngục tối, cậu vẫn không nghĩ mình đã làm sai. Nhưng rốt cuộc, mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
“Đó là lỗi của tôi.”
Thế giới của những con hẻm tăm tối và thế giới của hiệp sĩ là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Ở nơi đầu đường xó chợ, nếu muốn tồn tại, họ phải hành động ngay lập tức, nếu không sẽ bị giẫm đạp. Nhưng cơn thịnh nộ của một hiệp sĩ phải như dòng dung nham âm ỉ, chờ đợi thời điểm thích hợp để bùng cháy.
Thanh kiếm muốn sắc bén thì phải mang sức nặng của chính nó.
Giờ đây, có lẽ Vlad đã hiểu “sức nặng” đó là gì.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Đó là lý do ngươi chống cự suốt một tuần sao?”
Bên khung cửa sổ, Giám mục Pedro lặng lẽ đứng ngắm nhìn khung cảnh phía dưới.
Trên quảng trường, một hiệp sĩ tóc vàng với đôi tay bị trói đang được áp giải về phía nhà thờ như một kẻ tội đồ.
Joseph đã kiên trì níu giữ Vlad, bất chấp lời van nài của ông. Nhưng cuối cùng, ngay cả Joseph cũng không thể tiếp tục cầm cự được nữa.
Đây là một cuộc đấu tranh vì chính nghĩa, nhưng Joseph đã không đủ sức gánh vác gánh nặng này.
“Nghe cũng có lý đấy.”
Tuy nhiên, không chỉ có binh lính hộ tống Vlad đến nhà thờ.
“Tên khốn đó đáng lẽ phải chết từ lâu rồi! Hắn đã làm hại cả những phụ nữ đang mang thai!”
“Ta chỉ làm tròn bổn phận của mình! Sao các người lại đối xử với ta như một kẻ tội đồ?”
“Đừng xúc phạm hiệp sĩ của chúng ta!”
Vlad của Soara là một con người sinh ra và lớn lên giữa thành phố Shoara, là một biểu tượng của kẻ tay trắng vươn lên từ đáy xã hội.
Vị hiệp sĩ tuy trẻ tuổi nhưng đã có danh tiếng lẫy lừng. Đối với dân chúng Soara, Vlad chính là niềm tự hào của họ.
“Bọn ta không chấp nhận giám mục do Vatican cử đến! Đây là phương Bắc!”
“Bọn ta cần một giám mục mang dòng máu phương Bắc!”
Những tiếng hô không chỉ là sự ủng hộ dành cho Vlad, mà còn thể hiện sự bất mãn với Pedro – người đã gây bất mãn cho dân chúng bấy lâu nay.
Khi đoàn người áp giải Vlad dần di chuyển chậm lại, đường phố Soara liền bùng nổ với những tiếng hô vang vọng khắp nơi.
“Cũng cố gắng lắm đấy chứ.”
Khi thấy cảnh tượng ấy, Pedro liền khẽ nhếch môi cười lạnh rồi quay lưng rời khỏi cửa sổ.
‘Dám cả gan thao túng lòng dân Soara sao?’
Đúng như ông dự đoán, những người mang dòng máu Bayezid không bao giờ là những kẻ dễ đối phó.
“Tất cả những điều tra viên dị giáo đã sẵn sàng chưa?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Nhưng dù họ có vùng vẫy thế nào, tất cả cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa.
Bởi cuối cùng, tất cả đều sẽ phải đối diện với ‘chân lý thật sự’.
Dù đang trong lúc căng thẳng, Vlad vẫn không ngừng quan sát và ghi nhớ tình hình xung quanh.
“...”
Khung cảnh trước mắt khiến cậu cảm thấy áp lực, dù không phải vì gánh nặng của phiên xét xử sắp tới.
‘Thì ra là như thế này.’
Dù đã sống ở Soara cả đời, nhưng cậu vẫn chưa từng đặt chân đến nơi này.
Nhà thờ luôn là một nơi quá xa vời đối với những kẻ vô đạo.
“Hiệp sĩ Vlad, hãy tiến lên.”
Quan tòa nhà thờ đứng thành một vòng cung bán nguyệt.
Nơi mà Thẩm phán Pedro và bị cáo Vlad đứng là ở giữa tòa án, trong khi các quan chức, bao gồm cả Joseph, cùng những nhân vật quyền lực của thành phố được nhà thờ đặc biệt mời đến lại quan sát từ trên cao.
[Đây là những kẻ chuyên thẩm vấn dị giáo. Quả cầu pha lê hắn ta đang cầm không hề tầm thường đâu.]
“...”
Vlad quay đầu, nhìn những kẻ tra khảo đang vây quanh cậu.
Có tổng cộng tám người.
Tất cả bọn họ đều cầm trong tay một quả cầu pha lê lớn bằng đầu người.
“Tám người tất cả…”
“Đến cả buổi săn phù thủy cũng không đến mức này. Quá đáng thật.”
Joseph nhíu mày, trong lòng dâng lên một dư vị đắng chát.
“Xem ra ta phải chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất rồi.”
Họ đã cố gắng cầm cự suốt một tuần qua, tìm mọi cách để khai thác lỗ hổng trong phiên tòa này, nhưng cuối cùng thời gian đã hết mà họ vẫn chưa có được kết quả mong muốn.
Bây giờ, anh chỉ có thể chuẩn bị cho bước tiếp theo, tính đến cả kết cục xấu nhất.
“Hãy đặt tay lên cuốn Kinh Thánh, nơi chứa đựng lời răn của Chúa và thề rằng cậu sẽ chỉ nói sự thật, hiệp sĩ Vlad.”
Vlad đặt tay lên Kinh Thánh bên trong thánh đường, nơi được xây dựng nhân danh Chúa.
“Tôi sẽ chỉ nói sự thật.”
Lời thề là thứ được thốt ra từ miệng và được giữ bằng lương tâm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó sẽ được thể hiện theo một cách khác.
Những ký tự cổ xưa được khắc dưới sàn sẽ dập tắt ánh sáng của quả cầu pha lê ngay khi Vlad thốt ra một lời nói dối.
“...”
Joseph lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Pedro với ánh mắt rực cháy, nhưng ông ta chỉ đáp lại bằng vẻ lạnh lùng, không chút cảm xúc.
“Bây giờ, ta sẽ bắt đầu phiên xét xử Hiệp sĩ Vlad của Bayezid.”
Tuy đây là tín hiệu khởi đầu, nhưng có lẽ phiên tòa này đã kết thúc ngay từ trước khi nó bắt đầu. Bởi lẽ, buổi xét xử này chẳng qua chỉ là một thủ tục nhằm hợp thức hóa kết quả đã được định sẵn. Kết cục dĩ nhiên sẽ không có gì tốt đẹp cho Vlad.
“Hiệp sĩ Vlad đã giết một kẻ có biệt danh Hắc Hùng bằng một tờ giấy xá tội. Điều này có đúng không?”
Joseph siết chặt nắm tay khi nghe thấy câu hỏi của vị giám mục.
Giờ đây, Pedro đang buộc tội Vlad bằng một phiên xét xử thông thường như bao vụ án khác.
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu thừa nhận rằng mình đã chống lại lời răn của Chúa, đúng không?”
‘...Cái gì?’
Câu trả lời của Vlad chỉ đơn giản là cậu đã giết Hắc Hùng, nhưng qua sự suy diễn của Pedro, cậu bỗng trở thành kẻ phớt lờ ý nguyện của Chúa.
“Tôi không hề chống lại lời răn của Chúa!”
“Câu hỏi tiếp theo.”
Một câu hỏi tương đương với một câu trả lời.
Ngay khi Vlad đáp lại, một trong tám kẻ tra khảo đã bước lên một bước.
“Cậu có tin rằng mình luôn đưa ra những quyết định đúng đắn và công bằng trong mỗi lần giết người, kể cả lần này?”
“...Phải.”
Cậu đã đưa hắn về đúng nơi mà hắn nên có mặt, cậu đã làm đúng những gì cậu cần phải làm.
Hắc Hùng là một tên khốn chuyên buôn bán phụ nữ mang thai, không một giấy xá tội nào có thể che giấu được tội ác của hắn.
“Đó là lời nói dối.”
Tuy nhiên, ngay khi Vlad trả lời, một trong những quả cầu pha lê trong tay người tra khảo đã tắt lịm.
“…!”
Không ai có thể luôn đưa ra quyết định đúng đắn trong đời.
Nhưng Pedro đã dùng câu hỏi để gài bẫy Vlad, buộc cậu phải nói dối bằng những từ ngữ mớm cung: “luôn luôn”, “mọi lúc”, “tốt nhất”.
“Cái gì!?”
“Câu hỏi tiếp theo.”
Với chỉ hai câu hỏi, Pedro đã khiến Vlad trở thành kẻ nói dối.
Ông ta đang dần khoét sâu vào điểm yếu của cậu bằng sự xảo trá của mình.
“Có một báo cáo về việc có một cậu bé bị sét đen đánh trúng trong con hẻm ở Soara một năm trước. Có phải cậu bé đó là cậu không?”
Pedro tiếp tục lợi dụng câu chữ để bóp méo suy nghĩ của Vlad và hủy hoại danh tiếng cậu đã dày công gây dựng.
“…”
Nhưng câu hỏi lần này của Pedro lại có tác động mạnh hơn cậu tưởng. Bởi lẽ, đúng là cậu đã từng bị sét đánh trúng, từ lần đó trở đi thì luôn có một giọng nói lạ vang lên trong đầu cậu.
“…Đúng vậy.”
“Đó chính là một điềm báo xấu.”
Với câu trả lời thứ ba, Vlad đã chính thức bị coi là một hiệp sĩ mang theo điềm gở.
Từ bây giờ, tất cả những chiến công mà cậu đạt được đều sẽ bị nghi ngờ.
“Phải chăng cậu đã nghe thấy một giọng nói sau khi bị sét đánh? Có phải cậu đã nhận được khải thị từ một thế lực nào đó không?”
Đôi mắt xám của Pedro lóe lên tia sắc lạnh.
Dù Vlad có trả lời thế nào đi nữa, danh dự của cậu cũng không thể phục hồi.
“…”
Vlad không thể trả lời câu hỏi này.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu phải đối mặt với một loại ác ý đáng sợ đến mức khiến cậu gần như mê man.
“Sao cậu không trả lời?”
Sự do dự của Vlad khiến đám đông bắt đầu xì xào.
Chính xác hơn, đó là những lời bàn tán đến từ các nhân vật quyền lực trong thành phố có cùng quan điểm với giám mục.
‘Nếu nói về chuyện mình đã nghe thấy giọng nói đó…’
Nếu trả lời có, cậu sẽ bị coi là tay sai cho thế lực tà ác, nhưng nếu trả lời không, cậu sẽ thành kẻ nói dối.
Dù chọn cách nào, đây cũng sẽ là một ngõ cụt không lối thoát.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook