Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 95: Ta Tha Thứ Cho Tội Lỗi Của Ngươi (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Dịch giả: Jucie

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Ngay cả khi tang lễ đã kết thúc, Zemina vẫn lặng lẽ bước theo sau Vlad nức nở.

Cô đã chứng kiến vô số cái chết trong suốt quãng thời gian sống ở những con hẻm tối khắc nghiệt, nhưng không hiểu sao hôm nay, nước mắt cô cứ không ngừng tuôn rơi.

Có lẽ, cái chết của ông lão ấy đã đủ để lay động trái tim cô.

“Giờ thì lương của cậu chỉ còn lại 1 đồng vàng và 10 đồng bạc thôi.”

“Biết sao được giờ…”

Số tiền lương bốn đồng vàng đầu tiên trong đời rốt cuộc lại được dùng để mua mộ phần và bia đá cho ông già thợ rèn.

Đối với một người xuất thân từ khu ổ chuột thì đó là số tiền quá lớn để trang trải một tang lễ. Nhưng dù vậy, Vlad vẫn quyết chôn cất ông ở nơi có nhiều ánh nắng nhất gần tu viện.

Cho đến giây phút cuối cùng, cậu vẫn muốn đưa ông ra khỏi con hẻm đó.

“Tôi đã dò hỏi khắp nơi nhưng vẫn không có ai biết được tên ông ấy cả.”

“Thật sao?”

Harven đã cử người đi điều tra, nhưng không một ai biết đến cái tên của lão thợ rèn già.

Ông chỉ là một người từng tồn tại như một phần của con hẻm theo lẽ tự nhiên.

“Chẳng ai biết thì cũng chịu thôi.”

Vậy nên, Vlad không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khắc sâu hình ảnh của ông vào ký ức, thay vì khắc tên ông lên bia mộ.

“Người thợ rèn vĩ đại nhất Soara.”

Dẫu danh hiệu ấy không hoàn toàn chính xác, nhưng đó cũng không phải là một cái tên sai. Bởi lẽ, chính ông già ấy đã rèn nên thanh kiếm có thể chém xuyên qua linh hồn và vảy rồng.

“...Nhưng sao bọn chúng lại như thế?”

“Ai cơ? Đám trẻ ấy hả?”

Khi họ trở lại Hồng Hoa Tiếu sau tang lễ, Vlad đã thấy những nhóm người tụ tập khắp nơi trong con hẻm và lặng lẽ dõi theo cậu.

“Gần đây em cũng có nghe nói chuyện đó. Nếu chúng muốn xin ăn thì cứ việc lại gần mà nói.”

Bọn trẻ nhìn Vlad chằm chằm từ xa, như thể dù cậu có tiến đến hay không, chúng cũng chẳng dám lại gần.

Ánh mắt của lũ trẻ nơi con hẻm giờ đây khác hẳn so với trước kia, khiến Vlad có chút khó chịu và bất an.

“Rốt cuộc thì tại sao bọn chúng lại nhìn em như vậy?”

“Không biết cũng chẳng sao.”

Harven không hề xa lạ với những ánh mắt đó.

Bởi lẽ, Vlad, người đang đứng bên cạnh hắn lúc này, cũng đã từng có ánh mắt như vậy khi còn nhỏ.

“Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái.”

“Anh biết.”

Vlad cau mày mà chẳng rõ lý do rồi đưa mắt nhìn từng đứa trẻ và khẽ liếm môi.

“Rất nhiều người đã chết vì lạnh.”

Chỉ những kẻ từng trải qua mới thấu hiểu, chỉ những ai đã từng mất mát mới có thể cảm nhận được.

Ký ức về những tháng ngày đói khát và giá lạnh năm xưa khiến Vlad thấy mình không khác gì đám trẻ đang đứng ở đằng xa kia.

“Chỉ một tấm chăn cũng có thể giúp người ta sống sót qua mùa đông, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vlad khẽ hắng giọng, gãi cằm rồi quay sang nhìn Harven.

“Có lẽ tháng này em lại chẳng thể tiết kiệm được đồng nào rồi.”

“Một đồng vàng lận đấy.”

Harven đã sớm đoán được điều Vlad định nói.

“Chỉ với 10 đồng bạc, ta có thể sống hơn một tháng.”

“Đúng là trước đây chúng ta đã từng như thế.”

Thanh kiếm mà lão thợ rèn làm nên tỏa sáng, mang lại hy vọng cho Vlad.

Giờ đây, ánh sao rực rỡ nhất trong con hẻm tối của Soara chính là chàng hiệp sĩ tóc vàng này.

Một cậu bé sinh ra và lớn lên giữa khu ổ chuột nhơ bẩn, nhưng bằng chính sức mạnh của mình, cậu đã giành được danh hiệu hiệp sĩ. Ở nơi này trước đây chưa từng có ai làm được điều đó.

“Em đã bảo anh đưa nó cho bọn trẻ và chỉ cần cầu nguyện một lời cho ông già thôi mà.”

“Chỉ cần một tấm chăn và một lời cầu nguyện, vậy mà lại là một thương vụ béo bở.”

Thanh kiếm đã chôn sâu cùng người thợ rèn già, nhưng ánh sao mà ông tạo ra vẫn tiếp tục chiếu sáng nơi con hẻm nhỏ, dẫu cho tên gọi và hình dáng của nó đã đổi thay.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Thời tiết lạnh đến mức hơi thở cũng đông thành sương, thế nhưng mùi tanh của cá, máu, và thịt thối rữa từ khắp nơi vẫn không dễ gì tiêu tán.

“Người ta bảo nếu biết cách làm xúc xích thì sẽ không thể ăn chúng được nữa...”

Gregory có vẻ vô cùng kinh ngạc trước điều kiện tồi tàn của lò mổ. Chất lượng của lò mổ Hắc Hùng chính là minh chứng rõ nhất cho mức sống của người dân nơi con hẻm tăm tối này.

“Otar, mở cửa trước đi.”

“Hừm.”

Như mọi khi, Otar không chút do dự mà giơ rìu lên theo lệnh của Vlad.

“Có gì muốn nói không?”

“Lại gì nữa đây? Bộ ta không thể thư giãn một chút được à?”

Agge chỉ im lặng nhìn Vlad như thể đang cân nhắc mệnh lệnh. Hắn sinh ra đã là dân du mục của thảo nguyên nên vẫn chưa quen với hệ thống mệnh lệnh nghiêm ngặt của phương Bắc.

“Tên này đã bán cả phụ nữ mang thai lẫn trẻ sơ sinh cho bọn tu luyện ma thuật hắc ám. Ngươi nghĩ sao?”

“Thế thì để ta giết sạch lũ khốn đó cũng được.”

Agge cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình. Hắn rút ra thanh kiếm độc quyền của tộc man di rồi bật cười sảng khoái.

Dù tên này có khả năng cưỡi Hắc Pháp, Vlad vẫn nghĩ rằng việc cùng làm việc với hắn sẽ không dễ dàng gì.

Nhưng khi thật sự đồng hành, cậu mới nhận ra gã thanh niên này có bản tính rất hợp với khí chất phóng khoáng của thảo nguyên.

“Ngươi lẽ ra phải hiểu từ lâu rồi mới phải.”

“Tôi vào đây.”

Vlad chỉ lặng lẽ gật đầu trước lời của Gregory. Hai hiệp sĩ kéo theo những binh sĩ dưới trướng Joseph cùng với các thuộc hạ của họ.

Dù đã cố di chuyển lặng lẽ trên con đường mà Harven dẫn dắt, nhưng với một toán quân gần 40 người thì không có lý nào Hắc Hùng lại không nhận ra động tĩnh.

“Tốt.”

Đội quân của hiệp sĩ Vlad đi đầu. Chàng hiệp sĩ tóc vàng này là người đề xướng và chịu trách nhiệm chính cho nhiệm vụ lần này.

“Bắt đầu đi!”

Theo hiệu lệnh của Vlad, hai người đàn ông lao thẳng về căn cứ của Hắc Hùng. Đúng như mong đợi, tòa nhà của lão đại lâu đời nhất trong hẻm có cánh cửa rất lớn và kiên cố.

“Hự!”

Otar vung rìu một cách không thương tiếc, bổ mạnh xuống tay nắm cửa được trang trí bằng những mảnh xương kỳ lạ. Thế nhưng, do có người giữ chặt từ bên trong nên cánh cửa chỉ rung lắc mạnh mà không mở ra.

“Chuẩn bị thang.”

Jager đã nói cậu không được để nhịp độ tấn công bị gián đoạn. Dù có bị chặn lại, Vlad vẫn phải luôn chuẩn bị cho bước tiếp theo và chiếm thế chủ động.

“Chờ một chút.”

Đám binh sĩ lập tức di chuyển, cố định thang vào cửa sổ tầng hai. Nhưng ngay lúc đó, Agge liền giơ tay về phía Vlad.

Một luồng ánh sáng nhỏ bắt đầu lóe lên giữa những hình xăm trên lòng bàn tay hắn.

“Đã đến lúc cho các người thấy chút năng lực của ta rồi.”

Sức mạnh vốn được biểu lộ theo nhiều cách khác nhau, và những người man di cũng có khả năng và tập quánriêng của họ.

“Mấy kẻ hèn yếu đó chỉ biết trốn sau cánh cửa thôi.”

Những hình xăm trên cơ thể Agge bắt đầu phát sáng, hòa cùng những lời tụng hướng về tổ tiên.

Sức mạnh của những người man di là một thế giới được xây dựng cùng với tổ tiên của họ.

Những linh hồn của thảo nguyên đã ban năng lực cho những hậu duệ mang trên vai gánh nặng sinh tồn.

Ầm!

Những cánh đồng bát ngát phương Bắc sẽ không dung thứ cho bất cứ thứ gì cản đường chúng.

“Lũ hèn nhát đang trốn sau cánh cửa kia! Mau ra đây”

Cánh cửa bắt đầu vỡ ra từng mảnh dưới những cú đá dữ dội của Agge, phơi bày trước thế giới của thảo nguyên mà không chút thô bạo.

Những món đồ trang trí bằng xương treo trên cửa rơi xuống bất lực, hòa cùng âm thanh rợn người của tiếng gỗ vỡ vụn.

“Tên điên này!”

“Là bọn man di đó! Bọn man di xâm nhập vào chỗ của chúng ta kìa!”

“Bọn chúng là người của bộ tộc Budart!”

Những người trước mặt họ chính là những kẻ buôn người, đối tượng chủ yếu của chúng là những người yếu thế và trẻ em.

Nếu vậy, chúng không xứng đáng được tha mạng.

Những linh hồn của thảo nguyên ẩn mình bên trong hình xăm của Agge cũng đồng tình với cơn thịnh nộ của hắn.

Bốp! Bốp!

Rắc!

Lưỡi rìu của Otar vung lên, xuyên qua lỗ hổng mà Agge vừa phá vỡ.

Những binh sĩ của Soara đứng chờ phía sau bất giác nuốt khan khi chứng kiến hai người đàn ông chỉ dùng sức người đơn thuần để lật đổ cánh cửa kiên cố.

“Giờ mọi người có thể vào được rồi.”

Gregory bất giác mỉm cười trước đòn tấn công đơn giản đến mức ngốc nghếch nhưng lại vô cùng hiệu quả ấy.

Đôi khi, trong cuộc sống cũng cần có những hành động bộc phát thế này.

“Vậy thì, đi thôi...”

Gregory quay sang Vlad như ra hiệu đã đến lúc, nhưng cậu bé lẽ ra phải đứng đó đã lao lên trước từ lúc nào.

“Tránh ra!”

Cả người Vlad bắt đầu phát sáng, mắt trái cậu nhắm chặt.

“…!”

“Không hay rồi!”

Tốc độ di chuyển của cậu nhanh như tia chớp.

Otar và Agge lập tức tránh sang một bên khi nhận ra cơn bão sấm sét đang lao thẳng về phía trước.

Xoẹt!

Cánh cửa vốn đã không còn vững chắc, giờ đây đã hoàn toàn vỡ vụn dưới cú lao mạnh mẽ của Vlad.

Tuy nhiên, dù chịu một cú va chạm mạnh như vậy, kỹ thuật phòng thủ cứng cỏi của Ramund vẫn có thể bảo vệ Vlad một cách hoàn hảo.

“Chúng đã vào trong!”

“Chặn chúng lại!”

Thanh kiếm của Vlad lóe lên giữa những mảnh xương vỡ vụn vương vãi khắp nơi.

Dù cậu từng bại trận trước hiệp sĩ không đầu, nhưng cậu vẫn có thể tự tay xử lý đám người này.

“Đồ khốn!”

Một thế giới rực rỡ bắt đầu nảy nở từ những đầu ngón tay đã lau đi những giọt nước mắt của Anna.

Nỗi buồn và sự phẫn uất từ thành phố chìm trong sương mù đã được hấp thụ vào thế giới tiềm thức của cậu và trở thành nền tảng vững chắc cho sức mạnh trong Vlad.

Vì thế, năng lực mà Vlad tỏa ra lúc này vững vàng hơn bao giờ hết, không thể so sánh với trước kia.

“Xông vào đi!”

“Tất cả xông vào!”

Agge và Otar lập tức đuổi theo Vlad.

Dưới sự chỉ huy của Gregory, các binh sĩ của Soara bắt đầu tràn vào hang ổ của Hắc Hùng.

Không gian rộng lớn nhanh chóng bị lấp đầy bởi tiếng la hét và tiếng chửi rủa của những thành viên trong tổ chức lẫn binh sĩ.

“Các ngươi nghe đây!”

Những kẻ cản đường đều bị hạ gục bằng vũ lực.

Vlad lập tức tạo ra một không gian để ngăn cản người ngoài bước tới, rồi rút ra cuộn giấy cất trong áo và dõng dạc hô lớn:

“Ta là Vlad của Soara! Ta đến để bắt giữ Hắc Hùng, kẻ đã phá hoại trật tự thành phố!”

Cuộn giấy rơi xuống dưới một cử động nhẹ của Vlad.

Ở cuối mặt giấy là huy hiệu của Joseph, vị lãnh chúa hợp pháp của Soara.

“Giết người! Lừa đảo! Buôn người! Và cả tội dám lừa dối chủ nhân của một thành phố cao quý!”

Những lời nói dựa trên chính nghĩa của cậu tỏa sáng vững vàng.

Vì vậy, tất cả những người có mặt ở đây đều không thể không nghe theo Vlad.

“Hắc Hùng, mau trình diện trước mặt ta ngay!”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm không khí khi yêu cầu ấy vang lên.

Bởi lẽ, không ai có thể viện cớ từ chối trước mệnh lệnh chính đáng của một hiệp sĩ.

“Chết tiệt.”

“…Khốn kiếp.”

Dù sao đi nữa, nếu bị bắt, hắn chắc chắn sẽ bị xử tử.

Tuy nhiên, khác với đám thuộc hạ của Jack - kẻ chỉ còn một cánh tay, những kẻ dưới trướng Hắc Hùng không thể dễ dàng tiếp cận Vlad.

“Kể từ bây giờ, kẻ nào cản trở ta... ta sẽ giết hết.”

Một luồng hào quang nhỏ lóe lên giữa con mắt trái đang nhắm chặt của Vlad.

Giờ đây, đứng trước mặt họ là một hiệp sĩ có thể tự mình đọc lên mệnh lệnh mà không cần nhờ ai giúp đỡ.

“Aaaa!”

“Cứu tôi với! Làm ơn tha mạng!”

Những tiếng la hét vang vọng khắp cầu thang.

Chúng là thuộc hạ của Hắc Hùng, những kẻ chuyên giết chóc và chặt chém, nhưng khi chính chúng trở thành mục tiêu, chúng chỉ biết kêu gào cầu xin thảm thiết.

“…”

Vlad lặng lẽ bước lên cầu thang, theo sau con đường mà Agge và Otar đã dọn sẵn.

Bước chân cậu nặng nề như một chiếc búa khổng lồ, từng bước giẫm lên nền đất đẫm máu, tiến thẳng lên trên.

“Mở ra.”

Trước cửa phòng của tên lão đại vẫn còn có những kẻ canh gác khác. Nhưng khi Vlad khẽ gật đầu, chúng chỉ biết cúi người rạp xuống như những cây bạch dương trong gió.

Bởi lẽ, việc đối mặt với cơn phẫn nộ đang cuộn trào cùng với khí thế áp đảo của Vlad đều vượt quá sức chịu đựng đối với một tên côn đồ tầm thường.

Két!

Cánh cửa phòng tên lão đại lập tức mở ra theo lệnh của Vlad.

Bên trong, một kẻ có dáng vẻ như Hắc Hùng đang ngồi đó.

Đôi mắt hắn không ngừng run rẩy, mồ hôi vã ra ướt đẫm trán dù đang giữa mùa đông – tất cả đều tố cáo sự sợ hãi tột cùng của hắn.

“Hoan nghênh ngài, Vlad.”

Nhưng ánh mắt của Vlad lại không hề hướng về phía tên trùm.

Bên cạnh hắn là một người đàn ông đang từ tốn đứng dậy, lùi sang một bên.

Ông ấy khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng.

“...Ông là ai?”

Vlad thoáng sững người trước sự xuất hiện bất ngờ của người này, nhưng ngay sau đó, cậu đã nhanh chóng điều chỉnh thái độ.

Nếu người đứng trước mặt cậu là một linh mục - người đi theo ý chỉ của Chúa, thì dù có là hiệp sĩ, Vlad cũng không thể tùy tiện đối xử bất kính.

Từ trước đến nay, quý tộc và giáo sĩ luôn được dạy rằng có những phạm vi mà hai bên không thể can thiệp vào nhau.

“Ta là người đã rời bỏ Nhà thờ Soara theo lệnh của giám mục. Ta nghe nói nơi đây có một con chiên lạc lối.”

Dù gương mặt đã hằn nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt ông ta vẫn rạng rỡ một cách kỳ lạ.

Người này hoàn toàn đối lập với Andreas - vị linh mục cao quý nhất mà Vlad từng biết.

“Con đến đây theo lệnh của ngài Joseph. Người bên cạnh cha rõ ràng là một kẻ tội đồ…”

“Kẻ phạm tội… giờ đã không còn ở đây nữa, Vlad.”

Ông vừa nói vừa nở một nụ cười dịu dàng, tràn đầy sự an ủi.

Với vẻ mặt nhân từ, vị linh mục lập tức đưa một tờ giấy cho Vlad.

“Tội lỗi của hắn đã được tha thứ… dưới danh nghĩa của Chúa.”

Hắc Hùng đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng đã chấp nhận lời của vị linh mục.

“…”

Vlad lặng lẽ nhìn vào tờ giấy được đưa cho hắn.

Tờ giấy vừa được in, mực còn chưa kịp khô.

Dòng chữ đầu tiên nổi bật trên đó chính là…

“Giấy xá tội.”

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương