Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 94: Rộng Lớn Tựa Thế Gian (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Dịch giả: Jucie

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Mặc dù được bổ nhiệm làm thị trưởng mới ở Soara nhưng phong cách quản lý của Joseph hoàn toàn khác so với người tiền nhiệm.

Nếu mục tiêu của cựu thị trưởng là duy trì sự vận hành trơn tru của nơi đây và đảm bảo nguồn thu thuế, thì Joseph lại là người khao khát tạo ra những thành tựu rõ ràng cho riêng mình.

“Ngươi nghĩ gã Agge đó có chịu cúi đầu trước Vlad không?”

“…Ít nhất thì ngài cũng đã nắm được tình cảnh của hắn lúc này.”

Joseph đã nuôi dạy một chàng trai đầy triển vọng mang tên Vlad và giành quyền kiểm soát vững chắc vùng đất Deirmar.

Sau thành công đó, kế hoạch tiếp theo của anh là đối phó với những bộ lạc man di ở biên giới phía Bắc.

“Chắc chắn hắn hiểu được lời đề nghị của ta chân thành đến như nào.”

Trong khi đó, quyền lực của Bayezid đang bị nhiều gia tộc khác nghi ngờ, nên giờ là lúc anh phải chứng minh vị thế của mình bằng hành động.

Trước hết, Bayezid cần loại bỏ mọi mối nguy có thể tiềm ẩn phía sau.

“…Vậy nên, hắn hẳn cũng biết điều gì sẽ xảy ra nếu từ chối đề nghị của ta.”

Sau cú đánh mạnh từ Mirshea làm lung lay nền tảng của cả bộ lạc, tộc Budart buộc phải nhận lấy sự giúp đỡ từ Joseph.

Anh dự định sẽ lợi dụng họ để kiểm soát các bộ lạc man di trong tương lai.

“Tốt hơn là mọi thứ nên diễn ra suôn sẻ.”

“Đúng vậy.”

Đây là một nước cờ đáng thử, nhưng nó không hề dễ dàng.

Joseph hiểu rõ điều đó nên chỉ lặng lẽ rót rượu nóng vào ly và thở dài.

“Ta không biết từ khi nào chúng ta lại bị chia rẽ đến thế.”

Dù ở cùng một nơi, nhưng giữa người phương Bắc và các bộ lạc man di luôn tồn tại mâu thuẫn.

Không ai biết mối thù hận này bắt đầu từ khi nào, nhưng Joseph tin rằng tình trạng hiện tại không có lợi cho miền Bắc.

‘Thế giới của ta và họ có liên kết, nhưng không thể hòa làm một vì có quá nhiều khác biệt chia cắt chúng ta đến mức không thể đếm xuể.’

“Hy vọng lần này mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”

Dẫu vậy, Joseph vẫn đặt niềm tin vào Vlad khi để cậu hợp tác với Agge, vì anh nhìn thấy tiềm năng trong cậu trai trẻ này.

Bởi lẽ, cậu là chủ nhân của con ngựa đen, một loài vật được bộ lạc man di tôn sùng. Hơn thế nữa, cậu đã từng cứu bộ lạc bằng cách chống lại rồng phương Bắc khi cưỡi trên con ngựa ấy.

Khác với những người mà Joseph từng biết, Vlad mang trong mình khí chất của dân du mục.

Anh chỉ hy vọng cậu sẽ mang đến cho anh một kết quả vượt xa mong đợi.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Kể từ đêm Vlad rời đi, sòng bạc của Dice vẫn chưa thể mở cửa trở lại.

Bề ngoài, lý do được đưa ra là để sửa chữa các cơ sở nội bộ, nhưng thực chất, đó là vì Vlad đã ra lệnh tạm ngừng hoạt động nơi này trong một tuần.

“Như vậy đã đủ chưa?”

“Ừm, cũng tạm ổn. Nhưng cứ chờ xem đã.”

Khi đến văn phòng của Bordan, Vlad đặt chồng giấy tờ mà cậu mang theo bằng cả hai tay lên bàn.

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”

“Chỉ riêng việc cậu biết những con chữ được viết ra đã là một điều kỳ diệu rồi.”

Tất cả tài liệu mà Vlad mang đến đều là sổ sách tài chính của sòng bạc Dice. Chúng bị tịch thu để ước tính lợi nhuận từ các hoạt động gian lận. Thế nhưng, người thực sự có nhiệm vụ xử lý công việc này như Bordan chỉ lặng lẽ để chúng sang một bên.

“...Có cần tôi lấy bớt đi không?”

“Không.”

Dù không đọc được nội dung, Vlad cũng thừa biết đây là những thứ vô nghĩa. Để sòng bạc Dice có thể mở cửa trở lại, điều cần thiết không phải là một bản tường trình rõ ràng, mà là những đồng tiền vàng lấp lánh.

“Hắn vẫn không chịu nhận hối lộ à?”

“Ai?”

“Bạn tôi.”

Nghe câu trả lời của Vlad, Bordan chỉ nhún vai.

“Tôi không biết đó là ai, nhưng hắn ta đúng là người thông minh. Đó chính là nghệ thuật sinh tồn.”

Harven đã từng khuyên Vlad rằng bây giờ không phải thời điểm để thu hoạch, mà là lúc gieo trồng. Lời khuyên ấy nhắc nhở cậu nên nhắm đến những quả ngọt ở trên cao, thay vì chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt.

“Nhân tiện, lát nữa ghé thăm ngài Gregory đi.”

“Để làm gì?”

Bordan thầm cảm thấy khâm phục khi Vlad đã tìm được con đường đúng đắn.

Cậu nhóc ngày nào còn đọc sai cả lệnh giờ đây đã trở thành một hiệp sĩ đáng giá. Nếu vậy, ông giúp đỡ cậu một chút cũng chẳng sao.

“Vì đó chính là điều mà cả hai người mong muốn.”

“...?”

Khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Vlad, Bordan liền lục lọi trong ngăn kéo rồi ném cho cậu một viên kẹo.

Thứ quà vặt này thực sự rất hợp với một đứa trẻ vẫn còn ngây ngô về thế giới như cậu.

“Tôi nói xong rồi đấy, ra ngoài đi.”

Khi thấy Bordan phẩy tay và để lại những lời lẽ khó hiểu, Vlad chẳng còn cách nào khác ngoài việc rời đi.

“Gì thế này…”

Vlad bước ra hành lang với tâm trạng mông lung và chỉ biết gãi đầu.

Jorge từng nói Vlad là kiểu người có thể thống lĩnh bất kỳ con hẻm nào, nhưng vấn đề là suy nghĩ của cậu vẫn chỉ gói gọn trong một con hẻm nhỏ.

Dù có thông minh hay không thì một người mới tiếp xúc với quyền lực như Vlad vẫn chưa có đủ thời gian để thấu hiểu về thế giới thật sự của những hiệp sĩ.

“Vlad, Vlad.”

Nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.

“Ngài Gregory?”

Dù ở bất kỳ tình thế nào, Vlad vẫn sẽ luôn tìm ra cách để giải quyết mọi chuyện.

“Cầm lấy đi.”

Khi thấy tiếng Gregory gọi, Vlad liền bước đến nhận vật phẩm mà ông đưa.

Đó là một món quà được gói trong lớp giấy sang trọng.

Là thịt muối của gia tộc Kannor, món quà mà trước đây Portly thường hay tặng cậu vào thời còn làm hiệp sĩ tập sự.

“Thật ra tôi cũng đang định đến gặp ngài.”

“Có chuyện gì à?”

Có người đã từng nói rằng Gregory lúc nào cũng nghe theo lệnh của Bordan, nhưng dường như ông ta lại hiểu sai ý và thể hiện sự nhiệt tình một cách thái quá.

“Tốt. Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau lắm đó.”

“Vậy sao?”

Gregory là chú của Portly, tức là một người có mối quan hệ thân thiết với gia tộc Kannor.

“Cậu đang muốn nói đến Hắc Hùng à? Cái nơi kinh doanh thịt trong hẻm ấy đúng không?”

“Đúng vậy.”

Gia tộc Kannor nổi tiếng với ngành chăn nuôi ở quận Bayezid, nhưng lãnh địa của họ chỉ giới hạn ở Sturma và những ngôi làng lân cận.

“Có vẻ như ngài Joseph cũng không ưa bọn chúng. Cậu nghĩ sao? Chúng ta cùng xử lý chứ?”
“...”

Để gia tộc Kannor có thể mở rộng thế lực một cách suôn sẻ thì cách tốt nhất là chiếm lấy những khu vực thương mại sẵn có.

Ở thành phố Soara tình cờ lại có một hiệp sĩ trẻ được gia tộc Kannor tài trợ.

“Chuyện là thế đấy.”

“Hử?”

Vận mệnh của người hiệp sĩ luôn gắn liền với thanh kiếm, với họ, kiếm chính là biểu trưng cho sức mạnh.

Những hiệp sĩ nhân danh chính nghĩa mở đường luôn thu hút những kẻ muốn trục lợi.

“Tốt lắm. Dù sao tôi cũng định dọn dẹp chỗ đó.”

Vlad mỉm cười, gật đầu và cầm lấy miếng thịt muối mà Gregory đưa.

“Ngài định cho tôi mượn người sao?”

“Tất nhiên. Nếu cần, tôi sẽ tự mình ra mặt.”

Dice nơi sòng bạc và thuyền trưởng Hoover trong đường dây buôn lậu đều có thể tha thứ được, nhưng Hắc Hùng thì không.

Bởi vì chúng đã vượt quá giới hạn.

Mà hiệp sĩ chính là những người có quyền trừng phạt những kẻ vượt qua ranh giới đó.

Vlad tin rằng cuối cùng mình cũng có thể hoàn thành kế hoạch trả thù cho cái chết của Anna.

Két! Két!

Vlad lặng lẽ bước đi giữa con hẻm được che phủ bởi tuyết trắng như muốn giấu đi những điều dơ bẩn.

Con đường từ bến cảng đến Harven và con hẻm dẫn đến lò rèn đều là những con đường khiến cậu có thể quên đi thực tại mỗi lần đi ngang qua.

Dù thực tế mà cậu đang phải đối mặt đầy hỗn loạn, nhưng ít ra con đường dẫn đến hai nơi này vẫn là một đường thẳng.

Rầm!

Khi đến nơi, Vlad đẩy mạnh cánh cửa, để cơn gió lạnh mùa đông ùa vào lò rèn tối tăm không chút ánh sáng.

“...”

Điều đầu tiên cậu thấy là mặt bàn phủ đầy bụi và lò than nhỏ đã nguội lạnh.

Trong lò rèn, lửa lẽ ra phải luôn cháy, nhưng giờ đây chỉ còn lại tro tàn xám xịt.

“Có vẻ như mình đến trễ rồi.”

Tuyết rơi trước cửa đã không được ai dọn dẹp trong thời gian dài nên tích tụ thành một khối băng cứng chắn ngang lối vào.

Cảnh tượng đó như thể chứng minh rằng nơi này đã vắng bóng người từ lâu.

“Tôi có việc muốn nhờ ông.”

Vlad đến đây vì có chuyện muốn nhờ lão thợ rèn, cũng như có thứ muốn cho ông ấy xem.

Thế nhưng, lão già vẫn nằm bất động trên chiếc giường cũ kỹ, không hề phản ứng trước sự xuất hiện của cậu.

Khi nhìn thấy ông không nhúc nhích, Vlad kéo một chiếc ghế ngồi xuống.

“Tôi muốn nhờ ông gắn viên đá này lên chuôi kiếm.”

Cậu đưa tay ra, trong lòng bàn tay là viên hổ phách vàng mà Alicia đã tặng.

Vlad lặng lẽ nhìn xuống và nghĩ lão thợ rèn này hẳn sẽ thích nó.

Dù cả đời chưa từng thoát khỏi con hẻm này, nhưng ông luôn khát khao được chạm đến thế giới bên ngoài.

Ông thích nghe những câu chuyện mà Vlad kể bằng chính những vết xướt trên thanh kiếm của cậu.

“...”

Vlad cũng thích nghe tiếng cười của ông hòa cùng tiếng búa rèn vang vọng.

Cậu bất giác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Trên cây cột gỗ, những vết lõm sâu đã hằn lại theo thời gian.

Đó là nơi thanh kiếm luôn được treo.

Đã lâu rồi cậu mới quay lại đây nên mọi thứ trông thật lạ lẫm.

Giấc mơ của ông lão đã lặng lẽ bị giam cầm trong con hẻm suốt bao năm, và chính giấc mơ ấy đã giúp chàng trai trẻ nuôi dưỡng hy vọng.

Có lẽ, ngay từ trước đêm Vlad trốn đến Soara, ông ấy đã luôn âm thầm bảo vệ cậu.

“Thật ra tôi đến để đưa cái này cho ông.”

Vlad thở dài một hơi thật sâu rồi đứng dậy và lấy ra một vật được bọc cẩn thận trong lớp vải.

Đó là một thanh kiếm.

Thanh kiếm nơi con hẻm nhỏ năm nào giờ chỉ còn lại phần chuôi mà không còn hoàn chỉnh.

Vlad đặt nó vào vòng tay lạnh giá của ông lão đang nằm đó.

“Cảm ơn ông.”

Cậu đã muốn nói câu này rất nhiều lần, nhưng cuối cùng, nó cũng chỉ là một lời nói muộn màng.

Cậu biết ơn vì đã từng được ông cứu giúp.

Vlad châm lại ngọn lửa trong lò sưởi của ông lão lần cuối, rồi lặng lẽ đứng dậy.

Hơi ấm lan tỏa, xoa dịu trái tim cậu phần nào.

“Ngủ ngon nhé.”

Cơn gió đông lạnh lẽo luồn qua khe cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, rồi từ từ khép lại.

Bóng lưng chàng trai đã khuất dần.

Cậu ra đi, ông lão ở lại.

Thời gian cứ thế trôi mà chẳng ai than phiền điều gì.

“...”

Lò rèn cũ kỹ ấy lại trở nên vắng lặng sau khi cậu rời đi.

Ở đó, người thợ rèn già vẫn nắm chặt chuôi kiếm như lời Vlad đã dặn.

Trong giấc mơ, ông thấy một ngọn núi tuyết trắng xóa mà ông chưa từng được đặt chân đến, thấy một con rồng ông chưa từng gặp bao giờ đang sải bước giữa cánh đồng.

Bây giờ, khi đã rời khỏi con hẻm, có lẽ trên gương mặt ông đang hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Thanh kiếm ấy vốn được khởi nguồn từ giấc mơ của người thợ rèn già, nhưng lại được chấp cánh trong tay một chàng trai trẻ.

Ngôi sao từng treo lơ lửng giữa bầu trời cuối cùng cũng trở về trong vòng tay ông lão và tỏa sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương