Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 93: Rộng Lớn Tựa Thế Gian (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
[Dịch giả: Jucie
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Quả cầu vàng đang lăn.
Với một số người, đó là chỉ là trò vui gây phấn khích, nhưng với một vài kẻ, đó lại là thứ nắm giữ vận mệnh cả cuộc đời họ.
Quả cầu lăn không ngừng trên mép bàn đen đỏ, tỏa sáng dưới ánh đèn chùm lộng lẫy.
[Ta đáng lẽ nên đến đây từ lâu rồi.]
Giữa không gian sôi động của sòng bạc, Vlad chỉ tập trung vào vòng quay của bánh xe roulette trước mặt.
[Không có nơi nào tốt hơn để rèn luyện thị giác và phản xạ bằng chỗ này.]
Giọng nói cứ liên tục vang lên trong tâm trí cậu.
Ngay lúc này, quả cầu vàng đang xoay tròn, liên tục di chuyển khắp nơi mà không theo bất kỳ quỹ đạo nào.
“...Tôi nghĩ đỏ sẽ là lựa chọn tốt.”
Ngay khi Vlad đặt một con chip vào số 18, cậu chợt nhớ đến cô gái tóc đỏ sắp tròn mười tám tuổi.
Cậu cược tất tay, đặt hết thảy vận may vào một con số duy nhất.
Dù không biết lý do vì sao mình lại chọn số đó nhưng Vlad vẫn làm theo dấu hiệu mà vận mệnh chỉ lối.
[Bắt đầu.]
Ngay khi âm thanh vang lên trong tâm trí, Vlad lập tức nhắm mắt trái và bắt đầu triệu hồi linh khí.
Cương Thể Thuật học từ Ramund đã giúp cậu cường hóa cơ thể.
Quả cầu vàng đang quay cuồng trên bánh xe trước mắt Vlad đang dần chậm lại.
“Hừm...”
Đôi mắt xanh của Vlad quan sát những khoảnh khắc thoáng qua mà người thường không thể nhìn thấy.
Cậu nhíu mày khi thấy quả cầu dao động một cách khó lường.
“...”
Chẳng có gì mong manh hơn thứ niềm tin vô căn cứ.
Những kẻ ở đây có thể nghĩ trò Roulette này chỉ phụ thuộc vào may mắn, nhưng Vlad thì không. Cậu có thế giới quan riêng, nơi không ai có thể lừa gạt được cậu.
“Đồ gian lận.”
Muốn chiến thắng một trận đấu, trước hết phải kiểm soát được chiến trường.
Nhưng nơi này đã bị thao túng, khiến tất thảy nỗ lực đều trở nên vô nghĩa.
Đây là một thế giới sai trái.
“Ngài Vlad.”
Khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Vlad đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình.
“Nếu ngài báo trước, chúng tôi đã chuẩn bị để tiếp đón ngài rồi.”
Đứng trước mặt cậu là một hiệp sĩ khoác lên bộ âu phục sang trọng, hòa hợp hoàn hảo với không gian sòng bạc.
Vlad bật cười khi nghe thấy những lời người quản lý nói.
Khi cậu còn là một tên nhóc ăn mày trong con hẻm tối, người ta từng xua đuổi, cấm cậu bén mảng lại gần những nơi sang trọng như này. Nhưng giờ đây, họ lại cúi đầu, ngỏ ý muốn phục vụ cậu tận tình.
“Ông chủ có ở đó không?”
“Ngài ấy đang chờ ngài trên lầu đấy ạ.”
Dice là một trong những ông trùm của khu sòng bạc trong con hẻm.
Khi nghe thấy Dice đang đợi mình, Vlad càng nhận thức rõ hơn về vị thế hiện tại của bản thân.
Giờ cậu đã bước lên một cương vị mới.
“Ông ta chờ ta làm gì?”
“Hả?”
Vlad vẫn không nhúc nhích khỏi chỗ ngồi.
Mọi thứ ở nơi đây vốn dĩ đã không đúng, và Vlad chính là người có tư cách để thay đổi nó.
Vậy nên, người phải đến đây tiếp cậu không phải là tên quản lý này mà chính là ông chủ của sòng bạc.
“Nói ông ta đến gặp ta đi.”
Giọng nói Vlad vang lên với khí thế áp chế hoàn toàn.
Cậu phải tạo ra áp lực đủ lớn để không ai dám cất lời phản đối.
“Cho đến khi ông ta chịu gặp ta thì sòng bạc này sẽ phải ngừng hoạt động.”
“...Cái gì?”
Cậu hiệp sĩ đứng sừng sững trước chiếc bàn đỏ đen đầy rẫy những con số đại diện cho thế giới tội lỗi này.
Dưới ánh đèn chùm sang trọng, mái tóc vàng óng của cậu tỏa sáng đầy nổi bật.
“Nhà cái, bỏ tay khỏi bàn đi.”
Vlad sải bước băng qua bàn, chĩa thẳng thanh kiếm vào tay chia bài.
Mọi ánh mắt trong sòng bạc đều đổ dồn về phía Vlad. Lúc bấy giờ, cậu đang bước đi không chút do dự, hất văng cả những chồng phỉnh và ly rượu chắn đường.
“N-Ngài Vlad!”
Sau khi được báo tin tình hình đang trở nên nghiêm trọng, chủ sòng bạc vội vàng lao xuống cầu thang với những tiếng bước chân dồn dập, nhưng có lẽ đã quá muộn.
Bởi ánh mắt của Vlad đã nhìn thấu được sự thật đen tối ẩn giấu dưới bàn quay roulette.
“...Các người đến giờ hẳn vẫn còn đắc ý lắm nhỉ?”
Dice - tên trùm nơi sòng bạc khu ổ chuột cảm thấy nghẹt thở khi đối diện với nụ cười tàn nhẫn của chàng trai kia.
‘Ngươi tính sai rồi.’
Những kẻ đam mê cờ bạc trong sòng lặng lẽ tiến lại gần Vlad với vẻ bối rối, nhưng chẳng mấy chốc đã bị buộc phải lùi lại.
“Đứng yên. Hiệp sĩ đang thực thi nhiệm vụ.”
“Hừm.”
“Giết bọn này à? Ngài nghĩ vậy có ổn không?”
Ba người đàn ông đứng sau lưng Vlad đồng loạt rút vũ khí rồi đẩy mạnh đám đông sang một bên.
“Chuyện này là...”
Chỉ đến lúc đó, Dice mới nhận thấy tân thị trưởng của Soara đã thả ra một con chó săn dữ tợn.
Con chó ấy biết rõ từng ngóc ngách khu ổ chuột này nên chỉ cần đánh hơi một chút là có thể lần ra dấu vết.
Bởi lẽ, đây chính là nơi nó sinh ra và lớn lên.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Hôm đó, sau khi đập tan căn phòng của Harven và lôi anh ra ngoài, Vlad liền cùng anh xuống phố với chai rượu trên tay.
“Chỉ có chừng này thôi sao?”
“Đúng vậy.”
Harven lặng lẽ theo sau, trên tay ôm một bọc nhỏ.
Bên trong gói đồ ấy là tất cả những gì Harven đã tích góp cả đời, nhưng cũng chỉ là một gói hành lý nhỏ đủ để xách đi với một tay, ngay cả khi anh phải chống gậy.
“Hiệp sĩ cũng hữu ích đấy chứ. Dù có phá phòng và lôi người đi thì vẫn tặng lại một món quà.”
“...Đây không phải là quà.”
Vlad nhìn chất lỏng đặc sánh trong chai với vẻ nghi hoặc rồi nếm thử.
“Là Captain Q đúng không?”
“Chính xác là Captain Q3. Phiên bản nâng cấp do lão đại điều chế.”
Thuyền trưởng Hoover là một trong những tên trùm trong khu ổ chuột.
Trước kia, ông ta là một thuyền trưởng lừng danh, nhưng giờ đây đã già nua, sa cơ, sống ẩn mình trong nơi góc tối của Soara.
Tuy đã sa sút, nhưng ông vẫn giữ được đam mê duy nhất của mình là tái tạo lại loại rượu tiên cá mà ông từng nếm thuở thanh xuân.
“Chắc mấy nàng tiên cá này không có lưỡi rồi.”
“Chắc sống dưới biển nên cấu trúc cơ thể họ có lẽ hơi khác loài người chúng ta.”
Harven bảo rằng Hoover là một người pha chế tệ hại, nhưng ông không phải người xấu.
Khi Jorge còn ở đây, ông không phải là một kẻ có tiếng xấu. Dù đối xử với cậu có phần nghiêm khắc, nhưng ông cũng từng giúp đỡ cậu khắc phục rất nhiều khiếm khuyết của mình.
“Ngay cả tân thị trưởng của Soara cũng sẽ không động vào lão thuyền trưởng. Vì ông ta vẫn đang tạo ra giá trị riêng cho thành phố này.”
“Vậy sao?”
“Dù có nhiều sâu bọ thì vẫn có côn trùng có ích và loài gây hại.”
Harven chưa từng tận mắt chứng kiến hay trải nghiệm được thế giới bên ngoài, nhưng qua những tài liệu và nhiệm vụ được giao, anh đã gián tiếp nhìn thấy nhiều khía cạnh khác nhau của nó.
Bản chất của những tổ chức buôn lậu, rong ruổi đến những vùng xa xôi bằng đường sông, đã giúp anh mở mang tầm nhìn.
“Việc đưa một kẻ không có kinh nghiệm như cậu vào cái khu ổ chuột khó kiểm soát này có thể là một phép thử. Đây vừa là cơ hội, vừa là hiểm nguy tiềm ẩn.”
“Hừm.”
Vlad chậm rãi điều chỉnh bước chân để có thể đi ngang hàng với Harven.
Một phần vì anh là người khuyết tật, nhưng phần nhiều là vì câu chuyện của Harven cứ đang hòa nhịp với từng bước chân của Vlad một cách tự nhiên.
“Vậy, tiếp theo ta nên làm gì?”
Joseph không hề đưa ra chỉ dẫn chi tiết nào cho một cậu nhóc non nớt như Vlad.
Bởi lẽ, anh tin rằng ngay cả việc tự tìm kiếm lời khuyên cũng là một bài học quý giá đối với chàng hiệp sĩ trẻ.
“Tôi phải báo tin cho các lão đại biết, giống như hôm nay.”
Harven khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về Hồng Hóa Tiếu đang rực rỡ ánh đèn giữa bầu trời đêm.
“Cậu đây rồi.”
Người hiệp sĩ trẻ này sẽ tạo ra trật tự mới cho nơi đây.
Harven hiểu rõ Joseph mong muốn điều gì từ Vlad.
Marcella đã nói rằng cô sẽ dành cho Vlad một nửa tầng bốn và đó không phải là lời nói suông.
“Cảm ơn.”
“...Tôi cũng biết người này.”
Giờ Otar đã là người hầu của một hiệp sĩ nên anh muốn cảm ơn Vlad vì đã cho anh ấy một chỗ ở và một công việc ổn định.
“Tôi còn có thể làm gì khác đây? Nếu cứ tiếp tục ăn trộm, chắc chắn tôi sẽ sớm tiêu đời.”
“…”
Vlad tựa cằm lên tay, chống vào lan can tầng bốn rồi lặng lẽ quan sát cậu bé đang chăm chỉ dùng cây gậy để quét dọn dưới tầng trệt.
Đó là một cậu nhóc da ngăm, đảm nhận công việc mà trước đây chính Vlad từng làm khi còn là lính tập sự.
Vlad đã sắp xếp một chỗ ở tại Hồng Hoa Tiếu cho Ned – em trai của Otar. Hiện tại, Ned đang sống trên tầng bốn cùng với anh trai mình.
“Bà chủ hài lòng lắm. Tôi đã dọn sạch những kẻ gây rắc rối.”
Zemina vừa giả vờ lau dọn vừa tiến đến gần Vlad rồi khẽ thì thầm và chỉ tay về phía Harven.
“…Tôi không ngờ Marcella lại ghét anh ta đến vậy.”
Ở nơi Zemina có một khu vực tiếp khách dành cho những người muốn đến gặp trực tiếp Vlad.
“Anh ta trông khác hẳn bình thường ha. Tôi không biết Harven còn có bộ mặt này.”
Vlad không đáp lại lời Zemina mà chỉ khẽ gật đầu, thể hiện sự đồng tình.
Con người chỉ có thể bộc lộ giá trị của mình khi họ có cơ hội để thể hiện khả năng.
Và giờ đây, Harven không còn ngồi trong một căn phòng tối tăm, mờ ám nữa mà đang đóng vai trò kiểm tra và loại bỏ những kẻ vô dụng dưới lệnh của cậu hiệp sĩ trẻ.
Sau cuộc phỏng vấn kéo dài hôm nay, hẳn là Harven sẽ đến gặp Vlad với một danh sách những kẻ có thể hữu dụng.
“Sắp đến lúc anh ta xuất hiện rồi.”
Vlad vừa nhấm nháp chiếc bánh sandwich do Marcella làm, vừa đợi một vị khách quan trọng.
Joseph đã nói sẽ hỗ trợ trả lương cho tổng cộng bốn người, và Vlad hiểu rõ rằng chỉ với Harven và Otar thì không thể đảm bảo an ninh cho những con hẻm tối.
Tuy nhiên, vì gần đây có nhiều kẻ muốn thể hiện bản thân, nên việc tìm thêm ba người nữa cũng không phải quá khó.
“Vlad! Vlad!”
“Gì?”
Sau một hồi chăm chú lau sàn, Ned bỗng vội vã chạy lên cầu thang tìm Vlad.
“Vlad!”
“Chuyện gì?”
Vlad nhíu mày nhìn cậu nhóc hoàn toàn trái ngược với người anh trầm tính của mình.
“Có khách đến gặp anh ở Tòa Thị Chính kìa. Cái người có cằm dài dài ấy…”
“Bảo họ lên đi.”
Vlad biết rằng Goethe chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Mặc dù làm quản lý chuồng ngựa cho Bayezid là một công việc ổn định, nhưng Vlad biết Goethe không phải kiểu người chỉ muốn dừng lại ở vị trí của một người hầu.
“Nhưng họ đi hai người.”
“Hửm?”
Goethe không đến một mình mà còn dẫn theo một người khác.
“Ai vậy?”
Nghe câu hỏi của Vlad, Ned nhanh chóng liếm môi rồi lẩm bẩm:
“Hắn có nhiều hình xăm và mái tóc rối bù…”
Ở phương Bắc, những người có làn da đen thường có địa vị thấp và chịu nhiều thiệt thòi.
Nhưng trong số những người da đen bị phân biệt đối xử cũng có một kẻ mà họ chẳng muốn dây vào.
“Anh chắc chắn đó không phải hắn ta chứ, Vlad?”
Hai người cùng Ned bước vào Hồng Hoa Tiếu khiến cậu nhóc không khỏi lo lắng.
Một người đàn ông trông có chút ủ rũ nhưng mang dáng vẻ mạnh mẽ đang đứng phía sau Goethe.
Hắn có một khí chất đặc biệt đến mức ngay cả các nhân viên và Marcella đang tất bật chuẩn bị cho công việc kinh doanh, cũng phải ngoái nhìn.
“Ta thích chỗ này, nó khá rộng rãi đấy.”
Người đàn ông mang dáng vẻ hoang dã theo chân Noir đến Soara chính là mang trong mình dòng máu thần thánh xuất thân từ bộ tộc Budart.
“Thị trưởng nói rằng nếu ta đến đây sẽ có việc làm?”
Agge mỉm cười nhìn Vlad đang đứng trên tầng bốn.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook