Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 86: Hiệp Sĩ Mắt Xanh (4)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Ta rất ghét những kẻ ngu ngốc…”

Văn phòng của những hiệp sĩ Bayezid đã được Alicia chuẩn bị sẵn.

Vị hiệp sĩ độc nhãn chau mày nói:

“…Và ngươi chính là kẻ ngốc nhất ta từng thấy.”

Vlad giờ đây đã là một hiệp sĩ. Tuy nhiên, trước mặt Jager, cậu thiếu niên từng là một cận vệ kém cỏi chỉ biết đứng khoanh tay đầy kính cẩn.

“Ta nghĩ rằng sự ngu ngốc của ngươi đã đạt đến mức thiên tài, chỉ với một chiếc khăn tay mà ngươi có thể phá hỏng toàn bộ những gì ngài Joseph đã cất công chuẩn bị, đúng là hay thật.”

“…Tôi xin lỗi.”

Đối diện với người đang trút cơn giận bằng những lời trách móc nặng nề như Jager, Vlad chỉ có thể im lặng và giữ tư thế trầm ngâm như mọi khi.

‘…Mình chỉ lỡ làm rơi nó thôi mà.’

Lần này, Vlad thật sự đã muốn hoàn thành mọi việc trong tốt đẹp.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi cậu trở thành hiệp sĩ và cậu còn chính là nhân tố quan trọng trong đó.

Tuy nhiên, cuộc đời này chẳng bao giờ vận hành theo ý muốn.

“Tôi không ngờ chuyện lại thành ra thế này.”

Chiếc khăn tay Zemina tặng và chiếc khăn Alicia đưa đều là những món đồ quý giá đối với cậu, nên Vlad đã cẩn thận giữ chúng trong lòng.

Có lẽ không phải lỗi của cậu khi hai chiếc khăn vô tình dính chặt vào nhau do bị cất quá sâu. Thế nhưng, dù ý định ban đầu ra sao, Vlad đã thật sự mắc một sai lầm nghiêm trọng khác với Alicia.

“…Ra ngoài đi.”

“Tôi xin lỗi.”

Jager không còn đánh Vlad nữa.

Khi mùa đông này qua đi, cậu sẽ tròn mười tám.

Bây giờ cậu đã không còn là một đứa trẻ mà là một người trưởng thành, là một hiệp sĩ như Jager. Thế nên, Jager cũng phải đối xử với cậu theo cách của riêng mình.

“…”

Thế nhưng, Vlad dường như chẳng thoải mái gì với điều đó. Cậu vẫn đứng yên và lặng lẽ nhìn Jager dù ông đã bảo cậu ra ngoài.

“Ngươi còn đứng đó làm gì? Hay là muốn bị ta đánh như trước?”

Cậu nghĩ chắc như thế còn dễ chịu hơn bây giờ. Vlad thành thật nói ra suy nghĩ đang đè nặng trong lòng:

“Tại sao ngài không đánh tôi luôn đi? Có khi thế lại tốt hơn.”

“…Cái gì?”

Jager quát lên trước lời nói vô lý của Vlad.

Từ khi nhận cậu về, Jager đã nghĩ rằng đứa nhóc này không dễ đối phó, nhưng không ngờ cậu lại khó đoán đến mức này.

“Đừng nói nhảm nữa, làm ơn ra ngoài đi.”

Khi thấy Jager đưa tay xoa nhẹ lên miếng bịt mắt rồi gằn giọng khó chịu, Vlad đành phải nhanh chân rời khỏi văn phòng.

‘…Tại sao họ lại nhìn mình như thế?’

Các hiệp sĩ của Bayezid cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ và đang đợi Vlad bên ngoài văn phòng.

“Cậu đúng là ghê gớm quá nha, nhưng ít ra cũng phải kể với bọn tôi một chút chứ.”

“Chẳng phải đây là cậu bé thiên tài từ phương Bắc mà ta từng nghe đến sao? Đúng là khâm phục cậu thật đấy.”

“Một chân đạp cả hai thuyền, đúng là phong thái của một anh hùng mà!”

Các hiệp sĩ cười lớn và trêu chọc Vlad về hành động dại dột vừa rồi. Tuy nhiên, trong tiếng cười ấy không hề có sự khinh miệt mà chỉ là một cách để họ thể hiện tình cảm.

Vlad đã quen biết các hiệp sĩ của Bayezid qua nhiệm vụ với Rutiger.

Bọn họ từng chứng kiến cậu chiến đấu và nỗ lực không ngừng. Giờ đây, khi Vlad đã chính thức trở thành hiệp sĩ trẻ nhất trong số họ thì không một ai còn giữ khoảng cách với cậu nữa.

Nói cách khác, những lời trêu ghẹo kia chỉ là cách họ đùa với cậu em út của đội.

“Tôi muốn ở một mình.”

“Ồ, vậy có cần chúng tôi nhường chỗ không?”

“Tân binh lần này đặc biệt thật đấy!”

Vlad chỉ biết thở dài rồi rời khỏi sảnh khi nghe những vị hiệp sĩ lớn tuổi cười đùa.

“Chết tiệt.”

Trong lúc rời đi để tránh cơn giận của Jager và những lời trêu chọc từ các hiệp sĩ khác, Vlad bước dọc hành lang, vò rối mái tóc.

Đây là một sai lầm ngớ ngẩn đến mức cậu chẳng thể biện minh.

“…A.”

Đúng lúc đó, những ký ức quen thuộc chợt hiện lên trong tâm trí Vlad khi cậu đang lang thang nơi hành lang vắng vẻ.

Cảm giác quen thuộc này khiến bước chân cậu chậm dần.

“Lúc nào cuộc đời mình cũng như vậy nhỉ?”

Tiếng cười quen thuộc với cậu năm ấy giờ chỉ còn là một ký ức xa vời.

Trước đây, Burleigh và những cấp trên của cậu cũng đã từng cười đùa, trêu chọc cậu như thế.

Vlad chầm chậm tựa lưng vào tường rồi lơ đãng nghịch phần chuôi con dao găm mà Jorge đã tặng.

Nỗi nhớ có thể vơi đi khi được chia sẻ cùng ai đó. Thế nhưng, cậu lại chẳng có ai bên cạnh để chia sẻ ký ức của mình.

Chỉ có cậu đứng đó một mình giữa hành lang trống trải và chìm vào những hồi ức xa xăm.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Càng nghĩ lại càng thấy nực cười.”

Alicia mím môi như thể đang tức giận, nhưng Duncan đã vốn biết cô từ lâu nên ông hiểu rằng cô không hề giận dữ như vẻ bề ngoài.

Thái độ mà Alicia đang thể hiện lúc này chỉ là một sự phàn nàn nhỏ mà thôi.

“Ông nghĩ việc giữ chiếc khăn tay mà một người phụ nữ khác đã tặng cùng với chiếc khăn tay của ta có hợp lý chút nào không? Chẳng phải đàn ông ai cũng vậy sao?”

“...Nhưng chiếc khăn tay đó vẫn sạch sẽ mà.”

Alicia lập tức quay sang nhìn Duncan bằng ánh mắt sắc bén khi nghe câu nói ấy.

“Tất nhiên phải vậy rồi.”

“Không hẳn vậy đâu. Nhất là đối với một cậu bé ở độ tuổi đó thì việc chiếc khăn được giữ kỹ cũng là chuyện đặc biệt đấy, thưa tiểu thư.”

Duncan hắng giọng một chút rồi mới lên tiếng.

Ông không chỉ nói vậy vì vị hiệp sĩ độc nhãn tối qua đã ghé thăm ông để thay mặt cậu nhóc kia xin lỗi, mà đây cũng thật sự là suy nghĩ của ông.

“Nghe nói những nhiệm vụ cậu ấy được giao đều rất khó khăn. Vậy nên, việc cậu ấy giữ chiếc khăn cẩn thận như thế chứng tỏ cậu ấy rất trân trọng nó.”

“...”

Alicia im lặng lắng nghe Duncan như thể muốn ông nói tiếp.

Tập tài liệu trong tay cô vẫn chưa được lật sang trang khác.

“Đó chỉ là một sai lầm do thiếu hiểu biết. Ta cũng có thể hiểu là cậu ấy vẫn còn rất trong sáng. Nhìn theo hướng tích cực thì ít nhất cũng không có dấu hiệu của sự mưu mô nào ở cậu ấy cả, đúng không?”

“...Ông nói cũng đúng.”

Hiệp sĩ là những kẻ luôn khao khát thăng tiến. Từ góc nhìn của họ, chiếc khăn tay của Alicia chắc chắn là một cơ hội để họ có thể tiến xa hơn.

Ngay cả lúc này, xung quanh Alicia vẫn có vô số kẻ đàn ông đang thèm thuồng mong muốn được gần gũi cô. Nên nếu xét theo khía cạnh đó, sai lầm mà Vlad mắc phải cũng có phần đáng quý.

“Dù sao thì... điều đó cũng là sự thật...”

Đối diện với lý lẽ của Duncan về Vlad, Alicia cuối cùng cũng buông lỏng đôi môi mà cô đang cắn chặt và nhận ra mình cũng chẳng có lý do gì để tức giận nữa.

“Tiểu thư, nhìn ra ngoài kia đi.”

Duncan liếc mắt ra cửa sổ và quan sát Alicia đang dần lấy lại bình tĩnh.

“Chắc chắn phải có lý do khiến Bayezid quan tâm đến cậu ta như vậy.”

“...”

Alicia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng tay Duncan chỉ.

Trên ngọn đồi có một cậu bé đang quỳ xuống. Bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ ấy cũng có thể nhận ra rằng cậu đang cầu nguyện với một tư thế đầy thành kính.

“Cậu ấy đúng là chưa bao giờ thay đổi.”

Mái tóc vàng của cậu khẽ lay động trong khung cảnh quen thuộc mà cô đã nhìn thấy từ lâu, nhưng Alicia không hề cảm thấy khó chịu khi ngắm nhìn hình bóng ấy.

Bởi lẽ, dáng vẻ của Vlad lúc này trông rất chân thành.

“Nhưng người đó là ai?”

Khi đang chăm chú quan sát Vlad cầu nguyện trong yên bình, Alicia bất chợt nhận ra một điều khác lạ.

Từ chân đồi, một người nào đó đang chậm rãi bước lên như thể đó là khu vườn sau nhà mình.

Chỉ cần nhìn qua tấm lưng kia cũng đủ để nhận ra người đó không phải là người của Hainal.

“Chết tiệt!”

Duncan đã nhận ra danh tính của kẻ lạ mặt trước cả Alicia. Ông lập tức túm lấy chiếc chuông và lắc mạnh.

“Quản gia! Ông có ở đó không?”

Nghe thấy tiếng chuông gấp gáp của Duncan, Alicia chầm chậm bước đến gần cửa sổ hơn.

Cậu bé kia đã được phép leo lên ngọn đồi này, nhưng người đang đi lên lúc này lại là kẻ chưa từng nhận được sự cho phép.

“Mau đi báo cho ngài Jager!”

Đó là kẻ nguy hiểm nhất trong số tất cả những người đang ở trong dinh thự lúc này, là một hiệp sĩ từ phương Tây không được phép can dự vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Deirmar - Stephen của xứ Gaidar.

Hắn đang tiến đến gần cậu bé đang cầu nguyện.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Thật buồn khi phải ở một nơi xa lạ mà không ai có thể nhìn thấy mình.

Dù có tỏa sáng đến đâu đi chăng nữa thì cũng thật cô đơn nếu ánh sáng đó không được công nhận.

Vlad hiểu rõ nỗi lòng ấy, cậu ngẩng đầu nhìn về phía con rắn trắng chẳng ai còn nhớ đến.

Con rắn mỉm cười với cậu qua thế giới tiềm thức.

“Ông vẫn chưa lấy lại được chút ký ức nào sao?”

[Ta không biết.]

Cậu đã trèo lên đồi Deirmar lần nữa để lắng nghe giọng nói ấy, nhưng ký ức vẫn không hiện về một cách rõ ràng.

“Chẳng phải ông đã nói rằng khi nhìn thấy Noir thì sẽ có thứ gì đó chợt hiện lên sao?”

[Có vẻ ta có liên quan đến các tinh linh.]

Nỗ lực của Vlad không phải là vô ích.

Dù chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, giọng nói kia cũng phần nào cho cậu biết nó đã từng bị ám ảnh bởi tinh linh và những điều cũ kỹ bị lãng quên. Nhưng nỗi ám ảnh ấy là trách nhiệm hay chỉ là mong muốn cá nhân thì cậu vẫn chưa thể biết rõ.

[Có người đến.]

Vlad từ từ đứng dậy khi nghe thấy giọng nói cảnh báo với thái độ dứt khoát như thể bảo cậu hãy nhìn về phía sau.

Cậu không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được người đang đến là ai.

“Có một nghĩa trang ở giữa nơi như này ư?”

Vlad giả vờ như vừa cầu nguyện rồi quay lại theo hướng giọng nói.

Xuất hiện trước mắt cậu là một hiệp sĩ phương Tây với thân hình rắn rỏi, vững vàng như chính sự tự tin của hắn.

“Ngươi nghĩ có người quen nào của ngươi được chôn cất ở đây sao?”

Stephen Gaidar - Trưởng nam của gia tộc Bá tước Sigmund, người đã cầu hôn Alicia.

Đó cũng là kẻ được Lam Nguyệt Hiệp Sĩ hộ tống tới đây.

“Nơi này chỉ có thể bước vào nếu được chủ nhân cho phép.”

“Giờ ta đã vào được rồi nên ta cũng có thể ở lại.”

“Ta có sự cho phép.”

Stephen mỉm cười rồi nhìn thẳng vào mắt Vlad.

“Bây giờ thì ngươi mới chịu nhìn đến ta à?”

“…”

“Khi đó, ánh mắt ngươi chỉ dán vào Godin, khiến ta có cảm giác mình như người vô hình vậy.”

Stephen buông lời trêu chọc một cách tự nhiên rồi đi ngang qua Vlad và ngồi xuống một chỗ gần đó. Hắn lên tiếng hỏi:

“Ta nghe nói ngươi đang giữ chiếc khăn tay của tiểu thư Alicia.”

Trong mắt hắn, cậu chỉ là một kẻ kiêu ngạo dù chẳng có quyền lực gì.

Stephen nhìn xuống tòa dinh thự phía dưới và nói tiếp:

“Godin nói nếu bây giờ ngươi giao nó ra, hắn sẽ trả cho ngươi miếng thịt thứ hai.”

“…!”

Có một cậu bé từng được cứu sống nhờ những mẩu thịt bẩn thỉu.

Đó là giây phút cậu có thể tiếp tục tồn tại một cách tủi nhục và cái giá mà cậu phải trả sau đó thật sự quá lớn.

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Stephen đưa tay ra trước mặt Vlad. Ánh mắt hắn vẫn thản nhiên, không chút cảm xúc.

“Đưa nó cho ta.”

Dáng vẻ hắn đầy tự tin như thể đang đòi lại thứ thuộc về mình.

Đối với hắn, không việc gì phải giấu đi những mong muốn của bản thân, nếu hắn muốn gì, hắn sẽ giành lấy nó.

Đó là quy tắc của dân phương Tây, nơi mà chỉ những kẻ tham vọng mới có thể sống sót.

“Vậy thì lấy đi…”

Trước yêu cầu của Stephen, Vlad đáp lại một cách lạnh lùng như thể đã chờ sẵn từ lâu.

“…Nếu ngươi có đủ khả năng.”

Người phương Bắc không bao giờ lùi bước.

Họ sẽ không dễ dàng từ bỏ thứ đang nằm trong tay họ giống như những gì xảy ra ở bức tường nhuốm đỏ máu tại Sturma.

“Chà, ta biết là ngươi sẽ không chịu nghe lời mà.”

Phương Tây đến đây để cướp đoạt và phương Bắc có mặt để ngăn cản. Cuối cùng, kết cục chỉ có thể là đối đầu.

Stephen khẽ thở dài rồi đứng dậy, tỏ vẻ khó chịu.

Dưới tán cây Hainal, những hiệp sĩ của hai miền từ từ đối mặt với nhau.

“Vậy thì không còn lựa chọn nào khác.”

Thanh kiếm của Stephen đã dần rời khỏi vỏ trong lúc hắn càu nhàu.

Đó là một lưỡi kiếm chưa từng được thấy ở phương Bắc - một thanh đại kiếm phương Tây với những chiếc răng sắc nhọn như nanh thú.

“Ta không có ý định quay về tay không đâu, nhóc con phương Bắc.”

Mũi kiếm của Stephen chĩa thẳng vào Vlad.

“Ta sẽ thách đấu với ngươi để giành lấy chiếc khăn tay của Alicia.”

Kẻ chiến thắng tiến lên, kẻ bại trận lùi xuống.

Một trận đấu danh dự là nơi chỉ kẻ mạnh mới có quyền chiếm giữ tất cả.

“Nói lại đi.”

Trước lời thách thức ngạo mạn của Stephen, Vlad chỉ khoanh tay mà không hề chấp nhận.

“Cái gì?”

“Nói lại đi.”

Tiếng gào thét của cậu bé đã bò lết trên nền đất đẫm máu năm đó tới Lam Nguyệt Hiệp Sĩ chỉ là tiếng kêu vô vọng, vì khi ấy cậu vẫn chưa có đủ tư cách chiến đấu.

“Ta không phải là nhóc con phương Bắc.”

Nhưng Vlad của hôm nay đã khác, cậu đã cố gắng hết sức để có được vị trí hiện tại và đã đủ tư cách để tự hào xướng lên danh tính của mình.

“Ta là hiệp sĩ của Bayezid, là hiệp sĩ của tiểu thư Alicia.”

Dưới tán cây, con rắn trắng bắt đầu trườn xuống như thể hòa nhịp với khí thế của chàng trai trẻ.

Chúa tể và người bảo hộ của Deirmar đã thừa nhận cậu.

“Tên vô lại phương Tây kia, nếu muốn thách đấu thì hãy gọi thẳng tên ta đi.”

Cách đây ít lâu, Stephen còn nghĩ rằng hắn có thể dập tắt khát vọng của Vlad. Nhưng chàng trai đang đứng trước mặt hắn lúc này lại cư xử hoàn toàn khác so với những gì hắn nghĩ.

Đôi mắt rực rỡ ánh sáng xanh của cậu lấp lánh phước lành.

Cùng lúc đó, khí thế của cậu bỗng càng thêm lớn dần, sánh ngang với bóng cây cổ thụ phía trên.

Tên của người hiệp sĩ đã đủ tư cách chiến đấu hơn bất kỳ ai khác ấy chính là Vlad của Soara.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương