Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 218 Tặng một thành trì(2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Mười ba chi nhánh của hoàng tộc, mỗi chi nhánh đều có nhiều Hỗn Độn Chúa Tể, rất nhiều đệ tử dưới trướng của Đế Quân, các đệ tử của khách khanh dưới trướng Thần Vương và một vài Hỗn Độn Chúa Tể tán tu, cạnh tranh quá khốc liệt. Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong? Ở trong số đó, họ không quá nổi trội, cuối cùng rất nhiều Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong đã lựa chọn rời khỏi Viêm Phong cổ quốc.
"Ta có chút lo lắng." Phó quán chủ nói: "Trước đây ta chưa từng nghe nói có cường giả như vậy, nay một Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong đột nhiên xuất hiện..."
“Có gì phải lo lắng?” Đế Sở Ngộ mỉm cười: “Cùng lắm thì là một vị Thần Vương tái sinh mà thôi.”
Quả thực có một số cường giả tái sinh ở Khởi Nguyên đại lục.
Nhưng đối với Viêm Phong cổ quốc, họ chỉ là những con sóng nhỏ trong đại dương vô tận.
Trong phủ thành chủ Hộ Dương thành, trong một lầu các trang nhã, La Phong và Cửu Khương hầu ngồi đối diện nhau.
“Lần này cảm tạ La Hà huynh.” Cửu Khương hầu cảm thán: “Một kỷ vừa qua, ta đã đi gần hết Khởi Nguyên đại lục, thăm hỏi rất nhiều bằng hữu, muốn mời một cường viện, nhưng lại không mời được ai."
La Phong cũng có thể hiểu được. Hạng người hung ác độc đoán, làm mọi việc không từ thủ đoạn như Lưu Âm hầu, những Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong khác muốn đối địch với ông ta cũng phải cân nhắc. Chỉ có La Phong đến Khởi Nguyên đại lục thông qua Luân Hồi thông đạo, không có gì vướng bận, làm việc càng thêm không kiêng nể dám đối đầu. Nếu toàn bộ tộc nhân loại, tất cả gia đình và bạn bè của hắn đều ở Khởi Nguyên đại lục, hắn cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ.
“Ta hiểu chỗ khó xử của bọn họ, mà ta cũng không trả được cái giá bọn họ đưa ra.” Cửu Khương hầu nhìn La Phong, cảm động nói: “Lần này ta chỉ trả một trăm triệu vũ trụ sa không đáng kể, La Hà huynh lại giúp ta giữ được đất phong, ta thực sự không biết phải nói gì, muốn cảm tạ La Hà huynh, nhưng lại không lấy ra được thứ gì trân quý.” Tài nguyên của Cửu Khương hầu đều được dùng để tự thân tu hành, binh khí bí bảo lại càng quý giá hơn.
Muốn cảm tạ? Không phải là không đủ bảo vật giá trị.
"Ta nghĩ tới nghĩ lui." Cửu Khương hầu nhìn La Phong, nói: "La Hà huynh ẩn cư ở Hộ Dương thành, đã làm rất nhiều việc cho con dân Hộ Dương thành, chắc hẳn cũng rất để ý Hộ Dương thành này, cho nên ta quyết định, tặng Hộ Dương thành này cho La Hà huynh."
"Từ nay trở đi, Hộ Dương thành chỉ cần giao hai phần phí cư trú cho Thần Vương, những thứ khác đều thuộc về La Hà huynh, bao gồm toàn bộ việc quản lý thành Hộ Dương... đều là La Hà huynh quyết định."
“Sau này, Hộ Dương thành sẽ là của La Hà huynh.” Cửu Khương hầu nhìn La Phong: “Đại ân của La Hà huynh, ta khó có thể báo đáp. Hộ Dương thành này, La Hà huynh phải nhận lấy.”
La Phong ngẩn ra.
Tặng một tòa thành?
Dù sao Hộ Dương thành cũng là thành trì nằm trong lãnh thổ của Ngu quốc nên hai phần phí cư trú đều phải nộp cho Thần Vương, tám phần còn lại, bao gồm cả một số tài nguyên sản xuất trong thành, toàn bộ đều thuộc về mình.
"Cửu Khương hầu, ta sẽ sớm đến Viêm Phong cổ quốc, cũng không thể tọa trấn ở Hộ Dương thành này." La Phong nói.
“La Hà huynh, với danh tiếng hiện tại của ngươi... Ngươi để lại một hóa thân thần lực ở đây, ai dám đắc tội ngươi?” Cửu Khương hầu lập tức nói: “ Về phần quản lý thành trì, tự nhiên có thủ hạ quản lý.”
“Hơn nữa, ta cũng là có lí do, sau khi La Hà huynh rời đi Hộ Dương thành, thời gian lâu rồi, sợ là Lưu Âm sẽ lại rục rịch.” Cửu Khương hầu nhìn La Phong: “Nhưng nếu Hộ Dương thành là của La Hà huynh, Lưu Âm hầu sẽ không dám xâm phạm lần nữa. Trên thực tế, ta là dùng một thành trì… để bảo vệ toàn bộ đất phong của mình.”
La Phong nhìn ánh mắt mong chờ của Cửu Khương hầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được, vậy ta nhận.”
Hộ Dương thành là thành trì đầu tiên hắn đến sống ở Khởi Nguyên đại lục, cũng có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Hơn nữa, hắn quản lý thành trì này quả thực có thể khiến Lưu Âm hầu hết hy vọng.
"Ha ha ha, cảm tạ La Hà huynh ." Cửu Khương hầu vui mừng khôn xiết.
Ngoài ba thành trì lớn, thu nhập của toàn bộ đất phong còn có thu nhập của một trăm tám mươi chín thành trì bình thường. Thu nhập của một thành trì bình thường thấp hơn, nhưng gộp lại thì lại bằng hai thành trì lớn.
Trên thực tế, ông ta bỏ ra một phần năm đất phong để giữ được hơn một nửa đất phong, còn ràng buộc được một Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong.
Rất đáng giá!
“Lần này La Hà huynh ra tay, cuộc chiến tranh này cũng coi như kết thúc.” Cửu Khương hầu nói: "Bây giờ Tâm Ảnh môn đang bị nhốt trong thành, La Hà huynh dự định xử trú thế nào?"
“Xử trí như thế nào?" La Phong suy nghĩ.
“Hai Hỗn Độn Chúa Tể của Tâm Ảnh Môn đang chạy trốn.” Cửu Khương hầu nói: “Bảo vật cốt lõi thực sự của tông môn đều bị hai Hỗn Độn Chúa Tể kia nắm giữ. Nhóm Vĩnh Hằng Chân Thần này của Tâm Ảnh môn không có nhiều bảo vật quý giá, không đáng để La Hà huynh phải hạ mình đối phó với họ.”
“Vậy ta sai thủ hạ cướp đoạt Tâm Ảnh môn một lần, tất cả bảo vật đều thuộc về La Hà huynh. Còn Tâm Ảnh môn, cứ để bọn họ rời đi, người ngoài sẽ không thể nói La Hà huynh ỷ lớn hiếp nhỏ.” Cửu Khương hầu nói: "La Hà huynh cảm thấy thế nào?"
Chỉ cần nhóm Hỗn Độn Chúa Tể không mạo phạm đến mình, thì sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ
Cướp đoạt bảo vật, thả bọn họ đi?
La Phong khẽ lắc đầu: “Lúc bọn họ cướp bóc tàn sát ở Hộ Dương thành đã mạo phạm ta rồi.”
Cửu Khương hầu ngẩn ra.
“Nếu thích giết chóc cướp bóc, Tâm Ảnh môn không cần thiết tồn tại, có thể giải tán.” La Phong nói: “Về phần những Vĩnh Hằng Chân Thần đó, truy xét từng người một. Những ai liên can vụ thảm sát Hộ Dương thành, tất cả đều xử tử. Còn những người không tàn sát thì hãy để họ đi. "
"Giải tán Tâm Ảnh môn?" Cửu Khương hầu không khỏi nói: “Bên ngoài Tâm Ảnh môn còn có hai vị Hỗn Độn Chúa Tể... Làm như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội hai người đó."
“Đắc tội thì đắc tội, bọn họ có thể làm gì?" La Phong liếc nhìn Cửu Khương hầu một cái: "Tính tình của ta không tốt như Cửu Nguyên Đại Thánh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook