Cậu Út Nhà Công Tước Là Sát Thủ Hồi Quy
-
Chapter 289: Báo Thù (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Tình hình có vẻ đã kết thúc, thưa ngài Nagel. Ma lực của ma vương đã suy yếu đáng kể."
"Nói với người trong tộc thu kết giới lại và rút khỏi Arem ngay lập tức."
"Rõ!"
Theo lệnh của Nagel, kết giới phong tỏa bao trùm Arem lập tức được gỡ bỏ và những con quỷ đã sơ tán ra vùng ngoại ô bắt đầu lần lượt quay trở lại.
"Thật khó tin. Một con người, dù chỉ là con người lại có thể ngăn cản cơn cuồng nộ của ma vương…"
"Người ta vẫn nói rằng tiềm năng phát triển của con người là vô tận. Có lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc."
Nagel, người đang quan sát tình hình đột nhiên cảm nhận được một loạt luồng năng lượng và lập tức dựng thẳng đuôi.
"Có chuyện gì vậy, ngài Nagel?"
"Ta giao lại việc dọn dẹp cho ngươi, Keliyan!"
Không chần chừ thêm, sau khi giao phần hậu sự cho những con rồng còn lại, Nagel vội vã bước vào không gian riêng của mình.
Vừa tiến vào, hắn đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang chờ sẵn trước ngai vàng.
"Nghe nói dạo gần đây ngươi biến mất khỏi Pruyna, nhưng sao lại đến ma giới mà không báo trước thế này?"
"Ta đâu cần phải báo trước khi đến đây đâu đúng không? Ta đến để nhờ ngươi một việc."
"Một việc?"
Nagel nhíu mày hỏi lại.
"Hãy tìm một con người đã lẻn vào ma giới này, tên là Eshel Vert. Chắc ta không cần giải thích thêm đâu nhỉ."
"Tại sao ngươi lại tìm hắn?"
"Đừng hỏi lý do, chỉ cần tìm ra hắn trước khi hai kẻ mà ngươi vừa thấy kia tìm ra là được."
Cô ta yêu cầu ông tìm người đó trước Cyan và Belcarion.
Nagel chăm chú quan sát cô ta một lúc rồi bỗng nở một nụ cười khó đoán.
"Ngươi muốn làm gì liên quan đến con người, Marian?"
"Chẳng phải chỉ có mình ngươi có quyền đó thôi sao, Nagel?"
Hộ long của Pruyna Marian đối diện với hắn một nụ cười phức tạp.
—
Rất lâu về trước.
Tức là trong kiếp trước, khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Tôi nhớ mình từng có một cuộc trò chuyện với Emily khi cô ấy đang giặt đồ trong sân dinh thự.
"Emily, quê hương của ngươi ở đâu?"
"Quê hương của ta ư? Sao ngài lại hỏi vậy, thiếu gia?"
"Chỉ tò mò chút thôi. Vì ngươi từng nói người không phải người Belias như các hầu gái khác."
"Ừm, nếu phải nói thì… ta không thực sự có quê hương. Từ khi sinh ra, ta đã là một kẻ lang thang, chỉ đến Belias mới xem như lần đầu tiên ổn định lại cuộc sống."
Emily nói rằng cô ấy đã ở dinh thự này từ khi còn nhỏ, rất lâu trước khi tôi ra đời.
Theo như tôi biết, cô ấy trở thành hầu gái riêng của tôi chỉ sau khi tôi được sinh ra với thân phận con của một thiếp thất và bị bỏ lại ở đây.
Nói thật thì gọi là hầu gái riêng cũng khá mơ hồ, bởi vì cô ấy là người duy nhất hầu hạ tôi và có quyền ra vào phòng của tôi. Về bản chất, Emily chính là hầu gái duy nhất của tôi.
"Ta được phu nhân đời trước của gia tộc nhận nuôi. Chính là mẹ của Eshel."
"Mẹ của anh trai ta ư? Sao lại như vậy?"
"Chắc bà ấy chỉ thương hại một đứa trẻ lang thang, không có gì ăn thôi. Có lẽ bà nghĩ đến chuyện nuôi ta để sau này dùng làm người hầu hay nô lệ gì đó. Nói chung lúc ta còn không hiểu thì bản thân cứ thế bước vào phủ công tước này thôi."
Hồi đó, tôi vẫn còn quá ngây thơ nên chỉ đơn giản chấp nhận câu chuyện đó nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy đã lượt qua rất nhiều chi tiết trong lời kể của mình.
"Sau khi bà ấy qua đời, phu nhân Margaret đến và thay đổi toàn bộ người hầu nhưng ta không rời đi. Đó là lý do ta ở bên ngài đến tận bây giờ."
"Sao ngươi lại ở bên ta? Người nhận nuôi ngươi chẳng phải cũng có một đứa con sao? Lẽ ra ngươi nên ở cạnh anh trai ta mới đúng chứ?"
"Không có lý do gì đặc biệt cả. Vì Eshel là trưởng tử, đã có rất nhiều người hầu hạ ngài ấy rồi. Còn ngài thì không có ai, không ai muốn làm hầu gái của ngài nên ta tự nguyện làm."
"Cảm ơn ngươi, Emily…"
"Không cần cảm ơn đâu, nếu ngài thật sự muốn cảm ơn thì đừng suốt ngày ngồi lì thế này nữa. Vận động một chút đi, như thế sau này ngài mới có thể giúp đỡ được Eshel một chút."
Không có lý do gì đặc biệt.
Cô ấy đã nói như thế và tôi cũng không nghi ngờ.
Nhưng chỉ sau khi hồi tưởng lại ký ức đó, tôi mới nhận ra.
Cô ấy không ở lại bên tôi một cách vô cớ.
Cô ấy ở đây vì một mục đích bí mật nào đó.
Vì một ai khác, không phải tôi.
"…"
"Ngươi không thấy sốc sao? Chẳng lẽ ngươi đã biết Emily có liên quan đến phù thủy?"
Công chúa Arin kể lại toàn bộ chuyện về Emily ở Belias cho ta nghe rồi tò mò hỏi khi thấy ta vẫn giữ bình tĩnh.
"Ừm."
Nếu không tận mắt thấy ký ức đó, có lẽ tôi đã hoàn toàn không hay biết gì.
"Emily thực sự là một phù thủy sao?"
"Thành thật mà nói thì ta cũng không chắc nữa. Ta chỉ mới biết về mối liên hệ của Emily với phù thủy gần đây thôi."
"Ra vậy."
Cô ấy khẽ gật đầu, chấp nhận câu trả lời của tôi.
"Ước gì cô ấy có thể thành thật nói với chúng ta nhưng Emily đã chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ biến mất. Hình như Nana và Hestiawan có biết chút gì đó nhưng không hiểu vì sao họ lại giữ im lặng…"
Emily đã dọn dẹp phòng tôi một lần cuối cùng trước khi rời đi.
"Ta có thể đoán nhầm nhưng cô ấy chắc chắn là một trong số các người. Ta không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhưng ta cá Emily sẽ không đến chỗ Cyan…"
"Người hầu gái đó, Emily đang ở ma giới."
Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn nhau.
Luna, người vừa lấy lại chút sức lực đang tiến lại gần với sự dìu đỡ của Nanan.
"Rogers đã nói vậy, có một con người lạ mặt đột nhiên xuất hiện tại lâu đài của ma vương và tháo bỏ mặt dây chuyền kia ra.”
Tôi biết điều đó có nghĩa là gì.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Người duy nhất có thể hóa giải mặt dây chuyền kia là kẻ không bị ảnh hưởng bởi nó, nói cách khác, chỉ có một phù thủy khác…"
"…"
"Anh đã giữ ai làm người hầu bên mình vậy?"
Câu hỏi chân thành của Luna khiến tôi không thể đáp lại, vì chính tôi cũng không biết cô ấy thực sự là ai.
Emily hiện đang ở đâu và cô ấy đang làm gì?
—
Trong khu rừng tối tăm không một tia sáng xuyên qua, Haniel ngồi bệt xuống đất, trước mặt bà là mặt dây chuyền đã vỡ vụn.
Đối diện bà, với gương mặt méo mó đầy phẫn nộ, là người sở hữu thánh kiếm.
"Xin lỗi, Eshel…"
"Xin người, con hãy nghe mẹ nói đã, mẹ…”
Đáp lại lời xin lỗi đầy chân thành của mẹ mình, chỉ có một giọng nói lạnh lùng và sắc bén.
"Con không đến đây để nghe lời xin lỗi từ người, mẹ! Chẳng phải người đã nói sẽ giam giữ Cyan sao? Được thôi, ta có thể hiểu nếu người thoát được khỏi không gian giam cầm! Nhưng lúc đó Cyan không hề chiến đấu với ma vương! Dù ta đã khiêu khích, bọn họ cũng không có ý định giết nhau!!"
Cơn phẫn nộ trào dâng khiến Eshel không thể kìm nén được nữa.
"Người có lưỡi mà, nói đi! Đây hoàn toàn là kế hoạch của người, đúng chứ?"
Cuối cùng, hắn túm lấy đầu Haniel, ép buộc bà ta phải giải thích.
Tại thời điểm đó, chẳng còn điều gì về tình thân có ý nghĩa với hắn nữa.
"Con tiện nhân đó đã phản bội chúng ta! Vì ả mà mọi thứ đã chệch hướng!"
"Người đang nói đến ai?"
"Con mèo hoang mà ta đã để lại tại phủ công tước Vert trước khi rời đi. Ả đã phản bội con và chọn hắn ta!"
"Nói rõ ra, ai đã phản bội ta…?"
— Vụt.
Một sự hiện diện kỳ lạ đột ngột khuấy động bầu không khí căng thẳng.
Ánh mắt Eshel nhanh chóng hướng về nơi phát ra luồng khí đó.
"Đã lâu không gặp, ngài Eshel."
Một người phụ nữ xa lạ lịch sự chào hắn.
Eshel không nhận ra ngay lập tức, khuôn mặt hắn thoáng hiện vẻ bối rối.
"Ngươi là ai…?"
"Ta từng là hầu gái của ngài Cyan tại phủ công tước Vert. Ta tên là Emily."
"Đúng rồi, Emily. Ta nhớ ra rồi, nhưng tại sao ngươi lại ở đây?"
Một câu hỏi xuất phát từ sự ngạc nhiên.
Eshel không thể hiểu được tại sao một kẻ mờ nhạt trong ký ức như cô lại xuất hiện ở nơi này.
"Người phụ nữ đó cũng là một phù thủy. Giống như ngươi, cô ta mang dòng máu của ta trong người…"
Haniel vừa giải thích, Eshel đã khinh thường bật cười.
"Người nói cô ta mang dòng máu của người? Rằng cô ta là gia đình của ta?"
"Không hoàn toàn như vậy. Không giống như ngài Eshel, ta đã bị ép tiêm máu của bà Hanial vào cơ thể thông qua ma thuật."
Ánh mắt Eshel quay lại phía Emily.
"Ta chỉ như một con mèo hoang trong phủ công tước, giám sát mọi thứ thay cho bà Haniel. Ta đã ở bên cạnh ngài Cyan, chứng kiến tất cả hành động của ngài ấy. Vì tương lai của ngài Eshel…"
"Trước đây ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Ngươi là hầu gái duy nhất trong phủ công tước không bị mê hoặc bởi ta. Thậm chí, ngươi còn từ chối lời đề nghị trở thành hầu gái của ta sau Cyan."
Eshel chưa từng có sự nghi ngờ lớn nào về cô vào thời điểm đó.
Với công tước Vert, Kellen và vô số hộ vệ khác đều bị ảnh hưởng bởi ma thuật mê hoặc của hắn, Eshel chỉ đơn giản nghĩ rằng sức mạnh của hắn khi đó vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, vì Emily chỉ kể lại những câu chuyện lặp đi lặp lại khi được hỏi về Cyan, hắn cũng không cảm thấy cần thiết phải tra hỏi thêm.
"Và bây giờ ngươi lại nói rằng ngươi là một phù thủy mang dòng máu của mẹ ta? Vậy tại sao ngươi không phục tùng cho ta?"
"Lý do chính là điều ta đã nói trước đây."
"Gì chứ?"
"Ta là hầu gái duy nhất của ngài Cyan trên thế gian này."
"Cyan! Cyan! Cái tên chết tiệt đó!!!"
Không thể kìm nén thêm được nữa, Eshel gào lên trong cơn thịnh nộ.
"Thế giới này lẽ ra phải phục tùng ta! Nó lẽ ra phải xoay quanh ta! Tại sao hắn ta, bọn chúng, tất cả mọi người! Tại sao lại phản bội ta vì tên Cyan đó!"
"Dù ta có thể thông cảm với cảm giác của ngài nhưng có vẻ như ngài không có thời gian để giận dữ thế này đâu."
"Ngươi nói gì?"
"Ngay lúc này, không chỉ ngài Cyan mà cả chủ nhân của ma giới này cũng đang ráo riết tìm kiếm ngài, ngài Eshel. Ngài không phải nên mau chóng trốn đi sao? Bất kể ai trong số họ bắt được ngài, kết cục cũng sẽ vô cùng đau đớn đấy."
"Ta, đấng cứu thế của thế giới này, ta phải chạy trốn chỉ vì lũ súc sinh đó khi chúng đang đến sao?"
Eshel kiêu ngạo rút thanh thánh kiếm tỏa ánh sáng chói lòa ra.
"Trước hết, ta nên xử lý ngươi đã! Kẻ bị sương đen bẩn thỉu quấn lấy, ta sẽ thanh tẩy ngươi bằng ánh sáng này!"
Nắm chặt thanh thánh kiếm tỏa sáng rực rỡ, Eshel chậm rãi tiến về phía Emily.
— Tích.
Bất chợt, một giọt mưa rơi xuống từ bầu trời quang đãng rồi ngay sau đó, một cơn mưa nặng hạt trút xuống.
Bị phân tâm, Eshel nhìn chằm chằm những hạt mưa rơi với ánh mắt trống rỗng.
"Thật bất ngờ. Ta không nghĩ người đầu tiên đến lại là cô ấy…"
Emily cũng đang ngước nhìn cơn mưa, chậm rãi cất giọng đầy ẩn ý.
"Phải chăng đó là một điều may mắn? Ít nhất thì người khoan dung nhất đã tìm thấy ngài trước tiên."
"Gì?"
Eshel lập tức quay phắt sang hướng vừa cảm nhận được một sự hiện diện khác.
— Tõm… tõm…
Tiếng bước chân vang lên trong khung cảnh ướt át, mỗi lúc một gần hơn về phía Eshel.
Cùng với nhịp bước đó, một cơn ớn lạnh khó hiểu dâng lên trong lòng hắn.
"Đây là vẻ mặt mà ta chưa từng thấy ở ngươi, người em bé bỏng của ta."
“…!”
"Rất xa lạ, thậm chí còn có chút đáng thương."
"Ngươi… tại sao ngươi lại ở đây?"
Gương mặt Eshel tái nhợt như thể vừa nhìn thấy một hồn ma.
"Hôm đó cũng có mưa. Ta khi ấy hoàn toàn tuyệt vọng, cảm giác như một kẻ lang thang không còn nơi nào để quay về."
Giữa cơn mưa xối xả, nàng tỏa sáng với vẻ đẹp thuần khiết.
Trưởng nữ của phủ công tước Vert, chị gái của Eshel.
"Vậy bây giờ, cảm thấy thế nào về cảm giác đó?"
Là Elris Vert.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook