Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 1028: Đến tiền tuyến (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hoắc Vũ Hạo mặc dù có tinh thần lực cường đại, nhưng khi bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, vẫn không khỏi có chút xấu hổ, nhưng hắn lại không tiện hỏi thêm câu nào nữa.
Lúc này, Duy Na đột nhiên trượt khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Hoắc Vũ Hạo, bái hắn một lạy: "Vũ Hạo, xin ngươi hãy cứu lấy Thiên Hồn Đế Quốc."
Hoắc Vũ Hạo ban đầu có chút xấu hổ trước ánh mắt của nàng, nhưng không ngờ vị Công chúa điện hạ này lại làm ra hành động như vậy, hắn lập tức kinh hãi, vội vàng bước tới đỡ nàng dậy.
"Công chúa điện hạ, ngươi đang làm gì vậy? Muốn nói gì cứ từ từ mà nói."
Duy Na tùy ý để Hoắc Vũ Hạo dìu nàng ngồi lại trên ghế, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, dòng lệ đã tuôn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nước mắt của nữ nhân, sức sát thương vẫn luôn mạnh mẽ như vậy. Nhìn thấy hai hàng lệ của nàng, Hoắc Vũ Hạo không khỏi cảm thấy đau lòng. Công chúa Duy Na ngày ấy từng rạng ngời biết bao! Vậy mà bây giờ…
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Công chúa điện hạ, có việc gì cứ nói với ta, nếu trong khả năng, ta nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ."
"Cảm ơn." Duy Na nghẹn ngào gật đầu, "Thật xin lỗi, ta có chút mất bình tĩnh rồi. Khoảng thời gian này, áp lực đối với ta thực sự quá lớn. Có thể gặp lại ngươi, ta rất mừng. Ta thật muốn được quay lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi đó. Sẽ thật là ngu ngốc nếu hắn coi nàng công chúa này là một nữ nhân yếu đuối. Công chúa Cửu Cửu vốn đã rất mạnh mẽ rồi, nhưng trong lòng Hoắc Vũ Hạo, vị công chúa Duy Na này ẩn tàng càng sâu hơn, vẫn xếp trên so với công chúa Cửu Cửu.
Thấy hắn không có phản ứng, Duy Na nhẹ lau nước mắt, nói tiếp: “Nhật Nguyệt Đế quốc đến quá đột ngột, bọn chúng hoàn toàn chặn đứng việc trinh sát của bên ta. Lúc đầu khi có được Bản Thể Tông làm hộ quốc tông môn, ta còn tự mãn cho rằng thực lực tổng thể của Thiên Hồn Đế quốc bọn ta thậm chí còn cao hơn cả Tinh La Đế quốc, nhưng ai có thể ngờ rằng hồn đạo khí của Nhật Nguyệt Đế quốc đã trở nên cường đại đến mức này rồi. Khi ta tận mắt nhìn thấy những vụ nổ lớn xé toạc tuyến phòng thủ, tận mắt nhìn thấy những hồn sư nỗ lực tu luyện suốt bao năm, hết người này đến người khác đều bị hồn đạo khí nuốt chửng, trong khi kẻ thù vẫn bình yên vô sự đứng trong những lớp lá chắn phòng thủ cường đại, ta mới nhận ra những suy nghĩ trong quá khứ của bản thân thật ngu ngốc biết bao."
Nói đến đây, trong mắt Vệ Na rõ ràng có chút mơ hồ. Nàng nói điều này không phải để lấy được sự đồng cảm, mà là để bày tỏ cảm xúc thật của mình. Chỉ trong vài tháng, nàng đã phải trải nghiệm rất nhiều chuyện. Quốc gia bị hủy hoại, vô số sinh linh bỏ mạng... mà tất cả những điều này đều có quan hệ sâu sắc với hồn đạo khí.
Duy Na thở dài một, chuyển ánh mắt về phía Hoắc Vũ Hạo: "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã ý thức được tầm quan trọng của hồn đạo sư rồi. Thật lòng mà nói, lần này tuy bọn ta thua thảm hại, nhưng nếu không có Chư Cát Thần Nỗ Pháo do Đường môn các ngươi chế tạo, chắc chắn sẽ càng khốn khổ hơn, ta đã nghe về chuyện của ngươi với Tinh La Đế Quốc, chính ngươi là người đã giúp Tinh La Đế Quốc giành lại quyền kiểm soát Minh Đấu sơn mạch, nhờ đó góp phần giúp bọn ta giảm bớt áp lực ở bên này. Mặc dù không trực tiếp tham gia vào cuộc chiến ở đây, nhưng ngươi vẫn là một ân nhân cứu mạng của Thiên Hồn Đế quốc bọn ta. Dù cho Thiên Hồn Đế quốc bây giờ đã suy tàn, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm chủ, phong cho ngươi tước vị Công tước.”
Nói xong, nàng nhìn Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt đầy mong chờ, đợi câu trả lời của hắn.
Hoắc Vũ Hạo thầm ngưỡng mộ công chúa Duy Na trước mặt, thoạt nhìn thì có vẻ yếu đuối bi thương, nhưng thật ra lại rất lợi hại! Làm sao nàng biết được chuyện ta đã giúp Tinh La đế quốc chiếm lại Minh Đấu sơn mạch? Hơn nữa nàng lại còn biết rất rõ? Tinh La Đế Quốc chắc hẳn sẽ không công khai chuyện này, thậm chí đến cả chuyện ta đã nhận được tước hiệu từ Tinh La đế quốc, nàng cũng biết. Nếu không, nàng đã không đề nghị phong cho ta tước vị Công tước rồi.
Mặc dù Thiên Hồn Đế quốc chỉ còn lại một phần ba lãnh thổ, nhưng danh hiệu Công tước vẫn không tầm thường chút nào. Xem ra xét về phương diện tình báo, Đế quốc Thiên Hồn hẳn phải tốt hơn so với Đế quốc Tinh La.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Thật xin lỗi, Công chúa điện hạ. Có lẽ ngươi đã biết chuyện ta nhận được tước hiệu từ Tinh La Đế Quốc. Nhưng mà ta làm vậy chỉ vì có chút chuyện riêng, chứ không phải ham muốn quyền lực hay địa vị gì. Vì vậy, ta chỉ có thể nhận ý tốt của ngươi thôi."
Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của Hoắc Vũ Hạo, Duy Na công chúa thầm thở dài trong lòng. Nàng đang muốn đem chuyện lợi ích trực tiếp nói ra, nhưng Hoắc Vũ Hạo đã chặn trước lời nàng rồi.
"Vũ Hạo, ngươi cũng biết tình hình của Thiên Hồn đế quốc bọn ta rồi, ta có thể cho ngươi nhiều lợi ích hơn, nhưng hết thảy đều phải đợi bọn ta có thể khá hơn đã. Nếu ngươi có cần gì, cứ việc nói với ta."
Vẫn chưa nhờ vả gì, mà chỉ nói về lợi ích. Xem ra ý đồ của nàng không hề nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Công chúa điện hạ, ta cái gì cũng không cần, nhu cầu của ta thật ra cũng chính là nhu cầu của học viện, chỉ cần Thiên Hồn đế quốc tiếp tục ủng hộ học viện bọn ta là được rồi. Còn hôm nay, nếu ngươi cần ta giúp gì thì cứ trực tiếp nói ra đi."
Gia hỏa này thật khó đối phó mà! Duy Na âm thầm phiền muộn, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại càng thêm buồn bã.
"Cũng không thể nói là yêu cầu, chỉ hy vọng ngươi về sau cũng có thể giúp đỡ Thiên Hồn đế quốc bọn ta, Thiên Hồn đế quốc sẽ không quên chiến công của ngươi, sau này nếu ngươi có việc gì cần nhờ vả thì cứ việc nói ra, chỉ cần bọn ta có thể giúp được, thì nhất định sẽ hết lòng đáp ứng. Lời hứa này vĩnh viễn có hiệu lực. Thành thật mà nói, hôm nay ta đến đây chỉ với hy vọng cùng ngươi thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp. Ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Không sai, ta ở đây là để lôi kéo ngươi, và trước khi tới ta đã quyết định rồi, bất kể ngươi có yêu cầu gì, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn ngươi, dù có là thân thể ta đi nữa.” Giọng nói của công chúa Duy Na đã trầm xuống rất nhiều. Thời điểm nói đến câu cuối cùng, nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ đến mức nghe như tiếng muỗi bay, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể nghe rõ.
"Công chúa điện hạ, không cần phải như vậy, hiện tại rõ ràng chúng ta có chung kẻ địch, chung một mối thù. Mọi người cũng đều biết, nếu như Thiên Hồn đế quốc thật sự bị Nhật Nguyệt đế quốc tiêu diệt, thì đối với bọn ta cũng là một tai họa tàn khốc. Vì vậy, bất kể thế nào bọn ta cũng sẽ nỗ lực hết sức để giúp đỡ Thiên Hồn Đế quốc. Tuy nhiên, ngươi cũng nên biết rằng sự hợp tác giữa học viện Sử Lai Khắc bọn ta cùng với quốc gia của ngươi, phải cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể thì mới có hiệu quả. Mặc dù hồn đạo khí của Nhật Nguyệt Đế quốc rất cường đại, nhưng trên thực tế quốc lực của chúng lại không mạnh hơn tam quốc đấu la đại lục của chúng ta. Sau khi chiếm giữ một mảng lãnh thổ rộng lớn của Thiên Hồn Đế quốc, chúng cũng cần có thời gian để tiêu hóa. Và thời gian này đối với chúng ta là vô cùng trọng yếu."
“Ừm.” Duy Na khẽ gật đầu, sau đó đứng lên: “Vũ Hạo, ta đã nói rõ quan điểm của mình rồi, hiện tại nếu ngươi không có yêu cầu gì, vậy ta liền đi trước, ta còn có một số việc phải xử lý nữa. Dù sao thì vẫn như câu nói đó. Về sau, nếu cần Thiên Hồn Đế Quốc trợ giúp, thì bọn ta sẽ tận lực hỗ trợ ngươi."
“Công chúa điện hạ khách khí rồi.” Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, đứng dậy tiễn nàng đi ra cửa.
Duy Na đi tới cửa thì đột nhiên quay người lại, liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo đang đứng ngay bên cạnh.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo run lên khi nghe thấy Duy Na thì thầm: “Ngươi có vấn đề về phương diện năng lực nam nhân à?”
“Hả?” Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Hắn không bao giờ ngờ được rằng công chúa Duy Na dịu dàng cao quý lại có thể nói ra những lời như vậy.
Duy Na phì cười một tiếng, quay người bước đi, vừa đi lại vừa tự nhủ trong lòng: “Cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng rời đi, khóe miệng giật giật. Hắn biết rất rõ, rằng chỉ có giây phút cuối cùng đó, Công chúa Duy Na mới thật sự là chính mình.
Công chúa Duy Na vừa vui vẻ rời đi, thì Bối Bối lại từ bên cạnh đi tới, thấp giọng cười cười: "Tiểu sư đệ, nàng tới để mua chuộc đệ à?"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ, gật đầu một cái. Hắn vừa rồi đã cảm nhận được đại sư huynh đứng cách đó không xa. Những lời cuối cùng mà Duy Na đứng ở cửa nói ra, mặc dù không lớn, nhưng với tu vi của Bối Bối thì không thể không nghe thấy được!
Bối Bối cười cười, nói tiếp: "Hiện tại đệ nổi tiếng như vậy! Làm phò mã chẳng phải rất tốt sao?"
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt tối sầm: “Đại sư huynh, đến huynh cũng giễu cợt ta.”
"Ha ha! Tiểu sư đệ, làm phò mã cũng không tệ mà!" Bối Bối mỉm cười rời đi.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đuổi theo, hỏi: "Đại sư huynh, khi nào thì chúng ta hành động?"
Bối Bối đáp: “Dùng bữa xong chúng ta sẽ cùng bàn bạc. Tống lão và Ngôn viện trưởng đã quay lại rồi. Tống lão nói Thiên Hồn đế quốc hi vọng chúng ta có thể giúp bọn họ tiến hành trinh sát một chút. Xem ra bọn họ biết rất rõ đệ ở Tinh La đế quốc đã làm được những gì. Đây là muốn lợi dụng triệt để chúng ta đây mà! Công chúa Duy Na đến tìm đệ có lẽ cũng vì chuyện này. Nàng ta thực sự là một nữ nhân thông minh, biết năng lực trinh sát của đệ vô cùng cường đại, lại còn có địa vị quan trọng trong Đường Môn chúng ta, thậm chí có thể nàng còn biết chuyện sau này đệ chính là người chỉ huy của một trong ba hồn đạo sư đoàn, nên chuyện mua chuộc đệ quả thật vô cùng có lợi cho Thiên Hồn Đế Quốc.”
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, đáp: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Bối Bối liếc hắn một cái, cười nửa miệng: “Đương nhiên, ta không loại trừ khả năng nàng thật sự có tình ý với đệ. Dù sao tiểu sư đệ của ta cũng là một nhân trung tuấn kiệt, xứng đôi vừa lứa với vị công chúa này.”
Hoắc Vũ Hạo cười khổ: "Đại sư huynh, xin đừng trêu chọc ta nữa, mà đường nào thì chúng ta cũng phải đi trinh sát thôi, không tiến hành trinh sát thì khó mà tìm ra Tiểu Nhã lão sư, cùng bọn họ hợp tác trong vấn đề này cũng không sao. Hơn nữa, chúng ta muốn giải cứu Tiểu Nhã lão sư cũng cần có bọn họ phối hợp, không có chiến tranh để che đậy, việc chúng ta trực tiếp tiến vào quân đội của Nhật Nguyệt đế quốc để tìm người là không thực tế."
Khi nói đến việc giải cứu Đường Nhã, vẻ mặt của Bối Bối liền trở nên nghiêm túc. Trên thực tế, không ai lo lắng hơn hắn cả. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Đường Nhã biến mất. Suốt bao năm qua, không giờ phút nào mà lòng hắn không chịu đựng dày vò. Trước kia không có tin tức gì về Đường Nhã đã khiến hắn đau khổ như vậy rồi, sau này khi biết tin Đường Nhã đã trở thành thánh nữ của Thánh Linh Giáo. Biết người mình yêu thương đang ở đâu nhưng không thể cứu được, lòng hắn lại càng bị dày vò nhiều hơn.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội tìm được Đường Nhã, hắn vô cùng lo lắng. Hiện giờ ở đây đang là chiến trường, hai đại quân đang đối đầu nhau, quân lực hai bên cộng lại cũng phải đến 100 vạn, trong 100 vạn quân này cứu ra một người, liệu có dễ dàng không? Thậm chí Đường Nhã bây giờ đang ở phe đối địch, và bọn họ không biết nàng đã trở nên cường đại đến mức nào rồi. Hơn nữa, bên cạnh nàng nhất định sẽ có cả cao tầng của Thánh Linh Giáo. Cho nên, việc giải cứu nàng phải được lên kế hoạch thật cẩn thận.
"Chúng ta đi, sau bữa tối hãy cùng lên kế hoạch cho chu toàn." Bối Bối vòng tay qua vai Hoắc Vũ Hạo, đi về phía phòng khách của tiểu viện.
Bữa tối rất thịnh soạn, Thiên Hồn Đế quốc rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Tống lão và Ngôn Thiểu Triết ngồi ở vị trí chủ tọa, mọi người trong Đường Môn thì ngồi vây quanh thành một vòng tròn.
Ai nấy đều ăn rất nhanh. Đồ ăn trong bữa tối đều được chế biến từ những nguyên liệu trân quý, rất tốt cho cơ thể của Hồn Sư. Tuy nhiên, mọi người đều mãi lo nghĩ đến chuyến hành động lần này, không có tâm trạng khen ngợi thức ăn ngon.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc, để người hầu dọn dẹp mọi thứ xong, Tống lão mới từ tốn nói: "Được rồi, giờ chúng ta hãy cùng bàn bạc về lần hành động này đi."
Mọi người bất giác ngồi thẳng dậy, ngay cả Ngôn Thiểu Triết cũng không ngoại lệ. Trước mặt Tống lão, hắn cũng chỉ là hậu bối.
Tống lão suy nghĩ một hồi, mới đưa ánh mắt nhìn về phía Ngôn Thiểu Triết bên cạnh, nói: "Thiểu Triết, ngươi có suy nghĩ gì?"
Ngôn Thiểu Triết đáp: "Trước tiên hãy bàn về một số tình huống mà hôm nay Đế quốc Thiên Hồn đã nói với chúng ta. Hiện tại, các lực lượng đồng minh của Đế quốc Thiên Hồn, là Đế quốc Đấu Linh và Đế quốc Tinh La đang tập hợp lại với nhau. Có tất cả chín quân đoàn hồn sư, hai mươi vị Phong Hào Đấu La, thực lực tổng thể vẫn rất cường đại. Thống soái hiện tại của tam quân là Tuyết Ngọc Thân Vương, một danh soái của Đế quốc Thiên Hồn. Thân vương điện hạ bày tỏ rằng, hắn hi vọng chúng ta lần này có thể giúp Thiên Hồn đế quốc làm suy yếu lực lượng trinh sát của Nhật Nguyệt đế quốc, đồng thời cung cấp một ít tình báo về quân đội của nhật nguyệt đế quốc, bọn hắn sẽ cùng phối hợp hành động của chúng ta.”
Tống lão nói: "Yêu cầu của bọn họ cũng xem như là có lý, dù sao chúng ta cũng chỉ có mười người, không thể thay đổi cục diện cuộc chiến, nhưng suy yếu một ít lực lượng trinh sát của kẻ địch thì vẫn có thể."
Tống lão là một hồn sư hệ mẫn công, và cũng chính là đệ nhất mẫn công ở thời điểm hiện tại trong giới hồn sư, một siêu cấp Đấu La cấp 97. Nếu đích thân ra tay, việc tiêu diệt một số tham trắc hồn đạo khí của Nhật Nguyệt Đế quốc là rất đơn giản, trừ khi Nhật Nguyệt Đế quốc đã có chuẩn bị trước vô cùng kỹ lưỡng.
Tống lão chuyển sự chú ý về phía Bối Bối: “Bối Bối, nói cho ta biết ý kiến của ngươi đi.” Bối Bối là môn chủ Đường Môn, đồng thời cũng là nhân vật đại biểu cho mọi người ở Đường Môn.
Bối Bối khẽ gật đầu, đáp: “Tống lão, Ngôn viện trưởng, mục đích chính của chúng ta khi đến đây lần này là để giải cứu Tiểu Nhã, sau đó giúp đỡ Đế quốc Thiên Hồn bằng hết khả năng của chúng ta, nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn cho bản thân. Vì vậy, ta nghĩ việc đầu tiên chúng ta cần làm là trinh sát, trước tiên cần tìm ra vị trí của Tiểu Nhã, đồng thời điều tra một chút về quá trình bố trí bên phía Nhật Nguyệt Đế quốc, sau đó chúng ta sẽ cùng bàn về cách hành động chống lại chúng.”
Tống lão khẽ gật đầu, nhìn Hoắc Vũ Hạo như cười như không, nói: "Được rồi, anh hùng trinh sát của chúng ta, nói cho chúng ta nghe xem nên tiến hành trinh sát Nhật Nguyệt Đế quốc như thế nào đây?"
Danh tiếng của Hoắc Vũ Hạo trong cuộc chiến chinh phục Minh đấu sơn mạch của Tinh La Đế quốc, từ lâu đã truyền về học viện, Tống lão thân là một thành viên cốt cán của Hải Thần Các, đương nhiên cũng biết rất rõ. Nghe Tống lão nói như vậy, Ngôn Thiểu Triết ngồi bên cạnh cũng không khỏi mỉm cười.
Năm ấy, trước khi Hoắc Vũ Hạo trưởng thành như bây giờ, họ đã rất coi trọng vị thiếu niên này rồi. Còn giờ đây, Hoắc Vũ Hạo đã trở thành một nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ, và cũng là hồn sư tiềm năng nhất trong Đường Môn.
Hoắc Vũ Hạo hiện tại rất ít khi trở về Sử Lai Khắc học viện, cho dù có quay về, thì cũng chỉ nán lại một lúc rồi lại rời đi. Cho nên Ngôn Thiểu Triết không biết thực lực của hắn đã đến trình độ nào rồi. Dù sao thì xét về bối phận mà nói, Hoắc Vũ Hạo cũng coi như là sư đệ của hắn mà.
Hoắc Vũ Hạo ho khan một tiếng, đáp: "Tống lão, Ngôn viện trưởng, ta chẳng phải anh hùng gì đâu. Còn nếu nhắc đến phương diện trinh sát, ta cho rằng sẽ không có vấn đề gì nếu tiến hành trinh sát ở khu vực siêu cao trên không trung. Dựa vào sự hiểu biết của ta về tham trắc hồn đạo khí của Nhật Nguyệt đế quốc, thì tham trắc hồn đạo khí trên không của chúng chỉ có thể duy trì trinh sát ở độ cao tối đa khoảng ba nghìn mét, vì vậy, chỉ cần chúng ta tiến hành trinh sát trên ba nghìn mét, thì về cơ bản chúng ta có thể xác định được tình hình tổng thể của chúng, nhưng vì khoảng cách quá xa nên xét về chi tiết thì chúng ta chắc chắn không thể nhìn rõ, vấn đề này ta có thể làm được.”
"Còn để tìm ra vị trí của Tiểu Nhã lão sư thì thật sự rất khó. Năng lực tinh thần tham trắc của ta chỉ đạt được hiệu quả trong một phạm vi nhất định. Hơn nữa trong quân đội của Nhật Nguyệt Đế quốc chắc chắn sẽ có những loại hồn đạo khí ngăn cản tinh thần lực. Một khi năng lực tinh thần tham trắc của ta chạm tới, chúng sẽ phát hiện ra ngay lập tức. Nếu như ta ở trong phạm vi doanh trại của bọn chúng, e rằng sẽ bị vây công, sau đó nếu Nhật Nguyệt đế quốc tiến hành truy tìm, tập trung thăm dò, ta sợ rằng bản thân không thể trốn nổi, khó mà bình an trở về.”
"Vì vậy, ta đề nghị, nếu muốn tìm thấy Tiểu Nhã lão sư trong quân đội Nhật Nguyệt Đế quốc, ít nhất phải tổ chức một trận chiến trực diện, hoặc đánh lén Đế quốc Nhật Nguyệt vào ban đêm. Chỉ khi ở dưới vỏ bọc của một trận chiến, ta mới có thể tiến hành trinh sát, đồng thời mang về những thông tin chính xác nhất.”
Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên đã sớm nảy ra một số ý tưởng về cách do thám Đế quốc Nhật Nguyệt. Trải qua nhiều lần hoạt động trinh sát trong chiến tranh, kinh nghiệm của hắn dần dần phong phú hơn. Kế hoạch huấn luyện cực hạn binh lúc trước cũng đã được khắc sâu vào tận xương tủy hắn. Hơn nữa, cùng với sự tăng trưởng của thực lực bản thân, thì năng lực tự vệ của Hoắc Vũ Hạo cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Hắn cũng có con át chủ bài ở bên người, chính là Băng Hùng Vương. Nếu là một cuộc chiến quy mô nhỏ, hắn tự tin có thể đối phó với bất kỳ kẻ thù nào. Cho dù đối mặt với Phong Hào Đấu La, hắn vẫn tự tin có thể bình an trở ra.
Nghe Hoắc Vũ Hạo nói xong, nụ cười trên mặt Tống lão lại càng đậm hơn: “Không hổ danh là nhân tài do kế hoạch cực hạn binh của chúng ta bồi dưỡng. Việc phát động chiến tranh cần có sự hợp tác của Đế quốc Thiên Hồn, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Các ngươi hẳn là cũng biết, bên phía Nhật Nguyệt đế quốc bởi vì có một quân đoàn hồn đạo sư tồn tại, nên năng lực phản ứng của chúng vô cùng nhanh, đã vậy nhờ có hồn đạo khí liên kết, lực công kích cũng rất mạnh. Nếu có sơ suất, quân đoàn đánh lén của chúng ta sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt.”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu: "Phải, ta cũng nghĩ tới điểm này rồi, cho nên nếu là đánh lén, ta nghĩ số lượng người không thể quá nhiều, nhưng tất cả đều phải là cường giả. Nếu có thể điều động một vài vị Phong Hào Đấu La từ bên trong Thiên Hồn Đế Quốc cùng chúng ta phối hợp, thì sẽ là tốt nhất."
Tống lão nói: “Nếu để ngươi chỉ đạo cuộc chiến này, ngươi thấy sao?”
"Ta?" Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, vội vàng đáp: "Ta có thể làm gì chứ? Có người và Ngôn viện trưởng ở đây, ta cũng chỉ là một tiểu binh dưới trướng người thôi."
Tống lão bật cười: “Được rồi, ngươi không cần phải khiêm tốn, mỗi người có một sở trường riêng, nói đến đánh trận, ta và Thiểu Triết đều không am hiểu. Hơn nữa, ngươi đã tham gia rất nhiều cuộc chiến với Đế quốc Nhật Nguyệt rồi. Sự hiểu biết của ngươi với hồn đạo sư đoàn bên kia sâu rộng hơn nhiều so với bất kỳ ai trong chúng ta. Chúng ta cũng không phải là một đội quân thực sự. Ai có năng lực thì cứ lên nắm quyền thôi. Ta nghĩ thế này, từ nay trở đi, tất cả mọi người trong lần hành động này, bao gồm cả ta và Thiểu Triết, đều tùy ý ngươi sắp xếp, còn ta sẽ phụ trách việc phối hợp với Thiên Hồn Đế quốc. Các ngươi thấy thế nào?”
Mọi người trong Đường Môn đều khó mà nói nên lời, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kinh ngạc. Bọn hắn không ngờ rằng Tống lão lại coi trọng Hoắc Vũ Hạo đến vậy.
Ngôn Thiểu Triết không chút do dự, ở bên cạnh tiếp lời: "Ta thấy không có vấn đề gì. Tống lão thật sáng suốt."
"Ta..." Hoắc Vũ Hạo cười khổ nhìn về phía Tống lão và Ngôn viện trưởng, hắn cảm thấy nụ cười trên mặt bọn họ có chút giống cáo già. Đây chẳng phải là việc khó khăn đều đổ hết lên đầu hắn sao? Để hắn phải chỉ huy hai người này thì có chút…
Tống lão nghiêm túc nói: “Vũ Hạo, ngươi không cần mang bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả, ta không nói đùa với ngươi, nhiệm vụ này ngươi sẽ phụ trách, bọn ta sẽ hợp tác hết sức có thể với ngươi. Bởi vì chỉ có ngươi mới đủ độ am hiểu về tình hình hồn đạo sư đoàn bên phía Nhật Nguyệt đế quốc, còn bọn ta thì chưa từng thực sự chiến đấu với chúng bao giờ. Ngươi hẳn cũng biết rằng, vì sự hiện diện của các hồn đạo khí được liên kết, mà lợi thế thực lực cá nhân của hồn sư chúng ta đã không còn rõ ràng như trước nữa, nếu không thì Thiên Hồn Đế quốc có sự hỗ trợ của Bản Thể Tông, cũng sẽ không thất bại thảm hại như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook