Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tống Lão vừa giơ tay lên, một đạo ánh sáng liền bắn ra, nổ tung trong không trung cách đó không xa, hóa thành một hoa văn màu xanh lục, chính là tiêu chí của học viện Sử Lai Khắc.

Không lâu sau, phía xa xa, trong tầm mắt của mọi người có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện, hướng về phía bọn họ.

Hoắc Vũ Hạo trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn vừa nhìn liền nhận ra người bay phía trước chính là công chúa Duy Na của Thiên Hồn Đế Quốc. Những hồn sư xung quanh nàng thực lực cũng tương đối mạnh mẽ, ít nhất là thất hoàn hồn thánh trở lên. Có vẻ như học viên đã sớm thông báo trước cho bọn họ. Họ biết lần này là do Tống lão và Ngôn viện trưởng dẫn đội, nên cách thức chào đón mới cao như vậy.

Những người khác có lẽ không biết, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại biết rất rõ, địa vị của Công chúa Duy Na ở Thiên Hồn Đế quốc cũng giống như địa vị của Công chúa Cửu Cửu ở Tinh La Đế quốc vậy.

Chẳng mấy chốc, công chúa Duy Na và nhóm người của nàng đã tiến tới chỗ bọn họ, dừng lại cách đoàn người Sử Lai Khắc khoảng ba mươi mét.

"Xin chào. Dám hỏi ngài có phải là Tống lão không? Ta là Duy Na đến từ Thiên Hồn Đế quốc." Công chúa Duy Na cung kính hành lễ với Tống lão. Đúng là cường giả dù đi đến đâu cũng được tôn kính.

Tống lão mỉm cười, đáp: "Duy Na công chúa, ngươi không cần khách khí."

Ánh mắt Duy Na nhanh chóng tìm ra Hoắc Vũ Hạo trong đoàn người, khẽ gật đầu với hắn, sau đó hướng về Tống lão, làm động tác kính mời. Các hồn sư đi cùng Duy Na cũng nhanh chóng tách ra, vây quanh đoàn Sử Lai Khắc học viện, bay về hướng Thiên Linh thành.

Duy Na và Tống lão vừa phi hành song song với nhau, vừa thấp giọng giải thích cho Tống lão nghe về tình hình hiện tại ở tiền tuyến.

Hoắc Vũ Hạo tuy tai không tốt bằng mắt, nhưng vì Duy Na cũng không cố ý đè nén thanh âm, thành ra hắn vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

"Duy Na công chúa, hiện tại tình hình ở tiền tuyến thế nào rồi?" Tống lão hỏi Duy Na.

Công chúa Duy Na đáp: "Tình hình khá ổn định. Kể từ khi Tinh La đế quốc xâm chiếm vào Nhật Nguyệt Đế quốc, áp lực đối với chúng ta đã giảm đi rất nhiều. Đặc biệt trong khoảng một tháng trở lại đây, thế tấn công của Nhật Nguyệt Đế quốc đã chững lại, chúng chỉ ổn định trận hình, đồng thời vẫn như cũ, toàn lực ngăn chặn chúng ta đi trinh sát. Điều khó khăn nhất đối với chúng ta hiện nay chính là trinh sát. Về phương diện tham trắc hồn đạo khí, chúng ta thật sự kém xa so với chúng."

Vẫn là vấn đề trinh sát! Hoắc Vũ Hạo thở dài trong lòng. Tuy nhiên về mặt này, ưu thế của Nhật Nguyệt Đế quốc quả thực là quá lớn.

Công chúa Duy Na khí sắc không tốt cho lắm, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là do mệt nhọc quá độ mà ra. Một phần lớn lãnh thổ quốc gia đã bị thất thủ, thân là một thành viên trọng yếu của hoàng thất, không khó để tưởng tượng được những áp lực mà nàng phải gánh chịu. Nhất là khi Thiên Hồn Đế quốc bị phá thành, nghe nói rằng hoàng thất của Thiên Hồn Đế quốc đã bị tổn thất nặng nề. Khi ấy, Hoàng đế của Thiên Hồn Đế quốc đã đích thân ra trận, kết quả là bị trọng thương.

Thiên Linh Thành là một tòa thành lớn nằm ở trung tâm của Thiên Hồn Đế quốc, cách Thiên Đấu thành không xa. Sau khi thủ đô thất thủ, nơi này đã trở thành bình chướng cuối cùng đối với Thiên Hồn Đế quốc. Một khi tiền tuyến của Thiên Linh Thành cũng thất thủ, phía sau không xa chính là bình nguyên Lập Mã bằng phẳng.

Công chúa Duy Na nói với Tống lão: “Tống lão, vốn dĩ phụ hoàng của ta định đích thân đến đón ngài, nhưng thương thế của người vẫn chưa lành, đành phái ta thay mặt người đến đây. Thực sự hơi thiếu ý tứ rồi.”

Tống lão xua tay, đáp: “Bây giờ không cần phải nói những lời khách khí này nữa, chúng ta đều có chung một mối thù, mục tiêu giống nhau. Hơn nữa, học viện bên này vẫn luôn nhận được sự hỗ trợ từ Thiên Hồn Đế quốc về mặt tài nguyên, cho nên giúp sức cho các ngươi trên chiến trường cũng là hợp tình hợp lý. Đúng vậy, Công chúa điện hạ hẳn là biết kế hoạch của bọn ta rồi đúng không?"

Nói đến đây, Tống lão dùng ánh mắt sắc bén nhìn Duy Na.

Công chúa Duy Na khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Kế hoạch mà Tống lão đề cập đến đương nhiên là do ba hồn đạo sư đoàn của Học viện Sử Lai Khắc lập ra. Hiện tại, chỉ có những thành viên cốt cán hàng đầu của Tam Quốc Đấu La Đại Lục mới biết về tin tức này. Tống lão hỏi câu vừa rồi, mục đích là để xác nhận địa vị của Công chúa Duy Na trong Thiên Hồn Đế quốc.

Mọi người chậm rãi hướng về Thiên Linh thành. Bây giờ Thiên Linh thành đã hoàn toàn được cải tạo thành một tòa pháo đài. Ở trên đỉnh thành, Hoắc Vũ Hạo thậm chí còn nhìn thấy Chư Cát Thần Nỗ Pháo do Đường Môn chế tạo, số lượng cũng không ít. Có vẻ như Chư Cát Thần Nỗ Pháo mà Thiên Hồn Đế quốc ban đầu mua từ Đường Môn, đều đang đặt hết ở đây.

Trong Thiên Linh thành, nhìn quanh không thấy được nhiều dân thường, khắp nơi đều là binh lính.

Công chúa Duy Na giải thích: "Người dân trong Thiên Linh thành đã được sơ tán đến một nơi an toàn ở hậu phương, hiện tại nơi này đã hoàn toàn trở thành một thành lũy quân sự. Đây cũng là nơi cố thủ cuối cùng của bọnta." Nói đến đây, nàng không nhịn được mà thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra một vẻ buồn man mát.

Cách đây mấy tháng, ai có thể ngờ rằng Thiên Hồn Đế quốc, một trong những cường quốc mạnh nhất đại lục, lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy trong thời gian ngắn?

Tiến vào Thiên Linh thành, Duy Na công chúa đích thân sắp xếp chỗ ở cho đoàn người đến từ Sử Lai Khắc Học Viện, tạm thời để bọn hắn ở lại trong Thiên Linh thành. Sau đó, nàng đích thân dẫn Tống lão và Ngôn Thiểu Triết đến gặp các vị cao tầng của quân đội Tam Quốc ở đây.

Còn những người khác trong Đường môn đều về chỗ ở để nghỉ ngơi.

Hoắc Vũ Hạo cũng đã kiệt sức quá rồi. Ngay khi có được chỗ ở, hắn lập tức chạy vào phòng, tiến vào trạng thái minh tưởng. Hiện tại hắn thật sự cần được nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh dậy sau khi minh tưởng thì sắc trời bên ngoài đã âm u dần, rõ ràng lúc này đã là chạng vạng tối rồi.

Hoắc Vũ Hạo bước ra khỏi phòng, hít một hơi dài, lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng. Tinh thần lực và sinh mệnh lực cường đại mang lại cho hắn khả năng phục hồi vượt xa người thường. Hơn nữa, bởi vì hắn không ngừng hấp thụ vạn năm huyền băng tủy trong huyết mạch, nên hồn lực của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên.

Băng Hùng Vương Tiểu Bạch đương nhiên cũng đi cùng hắn, nhưng dù sao nó vẫn là một con hung thú, mặc dù đại đa số hồn sư sẽ không nhận ra, nhưng ở tiền tuyến này còn có cường giả đến từ Bản Thể Tông. Nếu những cường giả của Bản Thể Tông này nhận ra thân phận của Tiểu Bạch và muốn gây bất lợi cho nó, chỉ sợ bọn hắn sẽ gặp không ít rắc rối. Tuy khả năng này không tính là lớn, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn để Tiểu Bạch nghỉ ngơi trong Vong linh bán vị diện của hắn. Ở đó, hắn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Tiểu Bạch, chính là những thứ mà lần trước hắn lấy được từ kho lương trong Thiên Đấu thành. Có chỗ thức ăn này, ít nhất thì Tiểu Bạch sẽ không phải lo ăn lo uống trong khoảng nửa tháng.

“Ngươi dậy rồi à?” Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên. Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại, liền thấy Diệp Cốt Y đang mỉm cười, đứng bên cạnh cách hắn không xa.

Đoàn người Sử Lai Khắc Học Viện được phân vào một khu tiểu viện, ở giữa là một cái sân chung, cho nên vừa mở cửa bước ra ngoài, mọi người đều sẽ gặp nhau trong cái sân này.

"Cốt Y, tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhiều rồi!" Hoắc Vũ Hạo cười cười. Từ lúc quay về đến nay, đây là lần đầu hắn đơn độc gặp mặt Cốt Y như vậy. Từ hồn lực ba động phát ra từ cơ thể Diệp Cốt Y lúc này, hắn có thể phán đoán rõ ràng rằng tu vi hồn lực của Diệp Cốt Y hẳn là đã gần đến cấp 70 rồi. Xem ra đoạn thời gian bế quan này hiệu quả cũng không tệ.

Diệp Cốt Y cười, đáp: "Ta còn cách ngươi rất xa, mục tiêu của ta chính là ngươi."

Hoắc Vũ Hạo cũng cười: "Vậy mục tiêu của ngươi có hơi cao quá rồi!"

Diệp Cốt Y trợn mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi kiêu ngạo quá đấy."

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc: "Ta chỉ là nói ra sự thật thôi mà."

"Các ngươi đang nói cái gì thế?" Nam Thu Thu không biết từ đâu xuất hiện, đi mấy bước liền đến bên cạnh Diệp Cốt Y, rồi cảnh giác nhìn qua Hoắc Vũ Hạo, nói: "Tiến bộ của ta cũng không nhỏ, sao chưa bao giờ thấy ngươi khen ngợi ta?"

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ đáp: "Ngươi tiến bộ rất nhiều sao? Sao ta lại không thấy nhỉ? Ta còn tưởng ngươi cả ngày chỉ biết nhàn rỗi nữa là."

"Ngươi!" Nam Thu Thu tức giận đến mức muốn nổ tung.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Thu Thu trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, rồi mới đi qua mở cửa.

Hoắc Vũ Hạo không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy người ở bên ngoài. Đây chẳng phải là công chúa Duy Na hôm nay tới đón bọn hắn sao?

"Công chúa điện hạ?" Nam Thu Thu cũng không khỏi kinh ngạc.

Duy Na mỉm cười, hỏi: "Ta có thể vào không?"

"Mời vào." Nam Thu Thu vội vàng nhường đường.

Sau khi đến gặp các vị cao tầng của liên minh Tam Quốc vào buổi sáng, Tống lão cùng Ngôn Thiểu Triết đã bày tỏ rõ ý định của bọn họ. Lần này mục đích bọn họ khi đến đây, đơn thuần chỉ là cứu người. Tất nhiên, họ vẫn sẽ giúp đỡ Thiên Hồn Đế quốc trong khả năng của mình. Tuy nhiên, cục diện hiện tại đã ổn định hơn rồi, cũng không có khả năng xảy ra đại chiến gì.

Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa biết về tình huống này, nhưng Diệp Cốt Y cùng Nam Thu Thu đã nắm rõ. Vậy vị công chúa điện hạ tới đây, rốt cuộc và vì lí do gì?

Duy Na bước vào sân, ánh mắt rơi vào Hoắc Vũ Hạo. Nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của Duy Na lộ ra một chút vui vẻ, nói: "Vũ Hạo, ta đặc biệt đến đây là để gặp ngươi."

“Tìm ta?” Hoắc Vũ Hạo chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên hỏi.

Công chúa Duy Na gật đầu, nói: "Phải! Chúng ta có thể vào phòng ngươi nói chuyện không? Ta có chút sự tình."

Hoắc Vũ Hạo do dự một chút, đáp: “Được rồi, xin mời công chúa điện hạ.” Nói xong, hắn liền dẫn công chúa Duy Na về lại gian phòng của mình.

Nhìn Duy Na đóng cửa, Nam Thu Thu không khỏi trợn to hai mắt, nói với Diệp Cốt Y ở bên cạnh: "Cốt Y tỷ, tỷ xem! Tên này đi đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, ta thật sự không biết hắn có cái gì tốt."

Diệp Cô Nghi cười cười: "Gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt! Muội suy nghĩ quá nhiều rồi."

Nam Thu Thu không phục, nói tiếp: "Sao lại là suy nghĩ nhiều? Nếu hắn không phải trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy tại sao công chúa lại trực tiếp đến tìm hắn? Vị công chúa Duy Na này là cao tầng của Thiên Hồn đế quốc, nghe nói nàng ấy còn phụ trách cả những việc trọng yếu nữa. Nếu là vì công vụ mà tới, cho dù không đến gặp Tống lão và Ngôn viện trưởng, thì ít nhất cũng nên đi tìm đại sư huynh chứ. Vậy mà lại tìm hắn như vậy, nhất định là có gian tình.”

Diệp Cốt Y gõ đầu nàng một cái, nói: "Muội đang nghĩ cái gì vậy? Nói thì nhiều mà căn bản không có chút phán đoán tỉnh táo nào cả. Công chúa và Vũ Hạo rõ ràng chỉ đang cư xử lịch sự mà thôi. Hơn nữa, đất nước của nàng hiện tại đang ở trong tình thế như vậy, làm sao còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhi nữ tư tình nữa. Chắc chắn nàng đến gặp Vũ Hạo là vì chuyện công vụ thôi. Đừng quên, Vũ Hạo chính là linh hồn của Đường Môn chúng ta. Trong nhiều việc, ngay cả đại sư huynh cũng phải tôn trọng ý kiến ​​​​của hắn. Hơn nữa, Vũ Hạo cực kỳ giỏi trong phương diện trinh sát. Ta nghĩ cuộc nói chuyện giữa họ có liên quan đến chuyện này.”

Nam Thu Thu chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: "A, Cốt Y tỷ, ta thấy tỷ đột nhiên trở nên thông minh hơn nhiều rồi!"

Diệp Cốt Y tức giận, đáp: “Không phải ta thông minh hơn, mà là muội trở nên ngu ngốc đi rồi. Tục ngữ nói không sai, quan tâm sẽ dẫn đến loạn trí. Thậm chí muội từng khuyên nhủ ta cơ mà, tại sao bản thân dường như càng ngày càng lún sâu vào trong rồi?"

“Không phải mà!” Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Thu Thu ửng đỏ, kiên quyết phản bác.

Diệp Cốt Y khẽ mỉm cười: "Phải hay không muội tự biết mà, năm đó muội từng nói với ta những gì, giờ muội cũng nên tự nói lại với chính mình đi."

Lúc này trong phòng của Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo mời Duy Na công chúa ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở ghế đối diện: "Xin lỗi công chúa điện hạ, ta mới chuyển vào đây, không có gì để tiếp đãi."

Duy Na lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Bây giờ ta nào có tâm trạng mà để bụng đến chuyện này. Nhưng mà nhiệt độ trong phòng ngươi hình như có chút thấp thì phải!"

Hoắc Vũ Hạo cười cười: "Là vì vừa nãy ta ở trong phòng tu luyện, ngươi quên võ hồn của ta rồi à?"

Duy Na chợt nhận ra: “À, đúng rồi, võ hồn của ngươi chính là băng cực hạn.”

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, nói tiếp: "Công chúa điện hạ tới tìm ta, không biết là có chuyện gì?"

Duy Na ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo. Đôi mắt nàng có chút thâm thúy, dường như ẩn chứa một số dao động cảm xúc đặc biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương