Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 91: Sống Xứng Với Danh Hiệu (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 91: Sống Xứng Với Danh Hiệu (3)

[Dịch giả: Jucie

Hiệu đính: Thanh Quyên] 

 

Mùa đông ở phương Bắc rất khắc nghiệt, nhưng mùa đông ở phương Tây cũng chẳng hề thua kém.

Trên vùng hoang mạc cằn cỗi, không nơi ẩn náu, cái tiết trời đông đã hành hạ con người bằng những cơn gió cắt da cắt thịt.

Giống như không khí ở đại sảnh của gia tộc Gaidar lúc này.

“…Sao ngươi không dâng đầu mình ra luôn đi.”

Người đàn ông ngồi trên vị trí cao nhất mang một dáng vẻ uy nghiêm, khiến bất cứ ai đối diện với ông cũng phải e dè.

“Không thể tin được là ngươi lại để chúng tước mất thanh kiếm của ngươi. Vậy mà ngươi còn dám tự xưng là một hiệp sĩ sao?”

Bá tước Sigmund Gaidar – Vị bá tước bại trận của phương Tây, kẻ đã trục xuất gia tộc Ramanov, lúc này đang nhìn con trai mình với ánh mắt đầy phẫn nộ.

“Con xin lỗi, thưa cha.”

Vẫn như mọi khi, Stephen lúc nào cũng run rẩy trước cơn giận dữ của cha nên chỉ biết cúi đầu.

Rầm!

“Cứ tưởng mọi chuyện đã yên ổn, vậy mà ngươi lại dám cả gan gây ra chuyện lớn như thế!”

Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, chòm râu run lên vì giận dữ.

Thành ghế cũng không chịu nổi áp lực mà gãy vụn.

Sigmund cảm thấy sôi máu trước tin tức thua trận mà con trai mang về.

“Ngươi không phải thua vì tên Rutiger lừng lẫy đó, mà là bại trận dưới chân một thằng nhãi mặt trắng mới nhận được danh hiệu hiệp sĩ sao?”

Đây vốn dĩ là trận đấu mà hắn không thể thua.

Chính xác hơn, đó là trận mà hắn tin chắc mình sẽ chiến thắng.

Vậy mà Stephen lại thất bại, thậm chí còn phải trao vũ khí của mình cho kẻ địch như thể đã trao cả quyền kiểm soát Deirmar cho Bayezid cùng với thanh kiếm đó.

“Ngươi đã làm cái quái gì thế hả! Các ngươi đã làm gì khi con trai ta bị sỉ nhục như vậy!”

Những sai lầm đầy đau đớn, những mất mát không thể tha thứ.

Cơn thịnh nộ của Sigmund bùng lên khắp nơi khi ông lần đầu nếm trải mùi vị của thất bại sau một thời gian dài.

“Không có gì đáng hổ thẹn đâu, thưa Bá tước.”

Mặc cho cơn giận dữ của Sigmund bùng phát, Godin vẫn đứng thẳng với dáng vẻ điềm tĩnh và oai vệ.

“Ta nghe nói ngươi biết hắn à?”

“…Nếu phải nói cụ thể, thì có lẽ hắn có liên quan đến Bá tước nhiều hơn.”

Đây là mối quen biết cũ.

Mặc dù đó là một mối quan hệ xấu mà hắn đã nghĩ rằng mình đã cắt đứt hoàn toàn, nhưng hóa ra vẫn còn một sợi dây ràng buộc giữa hắn và cậu nhóc đó tại Soara.

“Chính thằng nhóc đó đã cứu tên hiệp sĩ bỏ trốn, Jorge. Tài năng của cậu ta vô cùng xuất sắc, và những hiệp sĩ xung quanh cậu ta cũng không hề tầm thường.”

Sigmund thoáng ngừng lại khi nghe đến cái tên Jorge.

“Hơn nữa, họ đã tận dụng địa hình để gây khó khăn cho phe ta. Đó là một thách thức nằm ngoài dự tính.”

Trong trận đấu kiếm hôm đó, Stephen là người trực tiếp đối đấu với Vlad, nhưng Godin ở bên ngoài quan sát cũng bị cuốn vào một cuộc đọ sức vô hình với Jager ở phía đối diện.

Ông ta là một hiệp sĩ mang khí chất kỳ lạ đến mức khiến người ta phải tự hỏi vì sao tên tuổi của ông ta lại không được biết đến rộng rãi ở phương Bắc.

“Jorge... tên khốn đó.”

Sigmund lắng nghe Godin rồi bất giác hồi tưởng về những ký ức cũ.

Vị hiệp sĩ từng được người chú của ông - gia chủ đời trước, đánh giá cao nhất, và cũng là kẻ đến cuối cùng vẫn không công nhận ông.

Vì thế, ông đã giết người đó.

“Ngươi định gây khó dễ cho ta đến phút cuối cùng sao?”

Thế rồi, một kẻ thù phương Bắc khác lại xuất hiện.

Những mối hận còn vương lại từ người hiệp sĩ mang tên Jorge vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng Sigmund.

“...Gaidar tuyệt đối không thể bị cướp mất.”

Họ vốn là những kẻ sẽ nuốt những gì đang có vào bụng, rồi dùng đôi tay còn lại để cướp đoạt và giữ chặt những thứ thuộc về kẻ khác.

Chỉ như vậy, họ mới có thể tồn tại ở vùng viễn Tây hoang dã này.

Cả đời, Sigmund chỉ biết cướp bóc, hủy diệt và giẫm đạp lên tất cả những ai dám ngáng chân mình, dù có là kẻ thù, người xa lạ, hay thậm chí là những người thân chung dòng máu.

Và giờ đây, chỉ còn sót lại một kẻ duy nhất mà ông cần giải quyết.

“Bằng mọi giá, hãy mang thanh kiếm của con trai ta trở về, Godin.”

“Vâng.”

Một kẻ soán ngôi như ông không thể chấp nhận thất bại.

Bá tước Gaidar sẽ luôn có được thứ mình muốn.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Sáng nay, tuyết rơi trắng xóa ở Shoara.

“Ngươi không đi thật à?”

Vlad đứng trước chuồng ngựa mà Marcella đã đặc biệt xây dựng rồi đưa mắt nhìn Noir.

“Hí…”

Con ngựa đen dường như muốn nói hôm nay nó không muốn làm việc.

Vlad bực bội tặc lưỡi.

“Ngươi như vậy là không được đâu.”

[Đúng là có bộ não nhạy bén quá cũng đau đầu thật.]

Chuồng ngựa rộng rãi có thể chứa đến năm con, nhưng chỉ có một con đang nghỉ ngơi bên trong, đó là Noir.

Những đống cỏ khô rải rác khắp nơi để chống lạnh, những phần thức ăn ấm áp đã được nấu kỹ, tất cả đều cho thấy sự hưởng thụ của kẻ từng là loài hoang dã nhưng giờ lại được nuông chiều như một vị vua.

“Ai mà tin được tên nhóc này từng là một con ngựa hoang cơ chứ?”

Noir đã theo chân cậu và từ bỏ cuộc đời tự do, nhưng đổi lại, nó sẽ được tận hưởng những tiện nghi mà gia tộc mang lại.

Vlad nhìn Noir nằm ườn ra rồi nhe răng cười thoải mái mà không khỏi cảm thấy ghen tị.

Ít nhất thì khi có nhiệm vụ, nó vẫn sẽ chạy đến chỗ cậu. Vậy cũng xem như an ủi được phần nào.

“Lạnh thật đấy.”

Vlad mặc kệ con ngựa cứng đầu rồi rảo bước trên con đường phủ đầy tuyết, tiến về tòa thị chính Shoara.

Bây giờ, cậu đã là một hiệp sĩ, nên chỉ cần gọi xe ngựa đến đón là được, nhưng sự đói nghèo từng khắc sâu trong xương tủy khiến cậu luôn giữ thói quen sống tiết kiệm.

“Đây là lần đầu tiên mình được nhận lương.”

Cả đời Vlad chưa từng được trả công xứng đáng.

Từ một kẻ lang thang nơi hẻm tối, cậu trở thành con dao trong tay Jorge, rồi dần bước lên vị trí cận vệ của Joseph.

Mấy đồng bạc lẻ từng là phương tiện sinh tồn duy nhất của cậu, nhưng từ hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.

“Ông Bordan, là tôi đây.”

“Vào đi, Vlad.”

Trước cửa văn phòng của Bordan, Vlad đẩy cửa bước vào, đón lấy hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

“Nhìn sắc mặt cậu tươi tỉnh hẳn đấy.”

Trong căn phòng ngập tràn đồ ăn vặt, một người đàn ông béo có vẻ cũng cần phải lo lắng cho sức khỏe của mình chẳng khác gì Joseph, đang ngồi đó.

“Ông ít nhất cũng nên tập thể dục chút chứ?”

“Nếu vận động quá nhiều, cậu sẽ chết sớm đấy.”

Bordan buông ra lời nói chẳng mấy nhã nhặn rồi rút từ ngăn kéo ra một túi nhỏ và đặt lên bàn.

“Cậu biết đọc chữ mà, đúng không? Vậy ta sẽ viết một bản kê khai, chờ chút.”

Mặc dù hiệp sĩ có địa vị bán quý tộc, nhưng nhiều người trong số họ lại không biết chữ. Tuy nhiên, Vlad có thể đọc và hiểu, dù cậu vẫn còn nói lắp. Vì vậy, so với việc truyền đạt bằng lời, viết ra giấy sẽ thích hợp hơn.

“…”

Tiếng bút sột soạt vang lên khi Bordan cặm cụi viết bản kê khai.

Vlad quan sát ông ta rồi nhanh chóng mở chiếc túi nhỏ, kiểm tra số tiền bên trong. Động tác thành thạo ấy quả nhiên là kỹ năng của một kẻ từng chuyên móc túi.

“Bốn đồng vàng.”

Mặc dù mắt vẫn dán vào tờ giấy, nhưng dường như tai của Bordan lại đang lắng nghe từng cử động của Vlad, nên ông ta thản nhiên thông báo số tiền lương tháng này.

“Sao thế? Thất vọng à?”

“...Không… Không.”

Dù miệng nói vậy, nhưng trong lòng Vlad thật sự thấy hụt hẫng.

“Nếu tính cả năm thì chỉ được 50 đồng vàng...”

Trước khi gặp Joseph, số tiền mà Vlad dành dụm cả đời còn chưa đến một đồng vàng. Thanh kiếm giờ đã gãy kia từng có giá đến năm đồng vàng.

Mặc dù số tiền hiện tại chắc chắn đã khá hơn trước, nhưng bốn đồng vàng vẫn chưa đủ để khiến cậu hài lòng, nhất là khi cậu đã trở thành một hiệp sĩ.

“Đúng là một tên nhóc mà.”

Bordan khẽ thở dài khi nhìn Vlad vẫn còn trông lóng ngóng vụng về.

Ông dường như đã hiểu lý do vì sao Jager vẫn luôn giữ cậu nhóc này bên cạnh.

“Hiệp sĩ không tiết kiệm tiền từ tiền lương.”

“…Sao ạ?”

Bordan đặt cây bút xuống bàn với một tiếng “cạch” nặng nề, như thể cuối cùng ông ta cũng đã viết xong bản kê khai, rồi nhìn Vlad với một nụ cười đầy ẩn ý.

“Hiệp sĩ phải duy trì danh dự, gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm tương xứng.”

“Nhưng mà…”

Vlad sửng sốt trước lời nói của Bordan, tự nhiên ông ấy lại đột nhiên chuyển chủ đề từ chuyện tiền bạc sang những nguyên tắc cốt lõi của một hiệp sĩ.

“Mọi thứ đều xoay quanh tiền bạc.”

Mọi thứ quý giá đều có thể quy đổi thành tiền.

Vlad biết tiền rất quan trọng, nhưng cậu lại không biết cách kiếm tiền.

Cả đời cậu đã từng khốn khổ vì đói khát, nhưng giờ đây, khi không còn nỗi lo ấy nữa, cậu lại không biết nên làm gì tiếp theo.

“Giá trị danh dự sẽ được thanh toán một lần vào cuối năm. Người ta gọi đó là trợ cấp đặc biệt.”

Mèo béo thì lười bắt chuột.

Nếu muốn có tiền tài và danh vọng, thì ta phải bỏ ra rất nhiều công sức.

“Cứ chờ đi.”

Đúng như Bordan nói, năm nay cậu nhóc này chính là một trong những người đã mang vinh quang đến cho Bayezid.

Peter, gia chủ của gia tộc, Rutiger, người đã nhờ cậu chiến đấu cùng và Joseph, vị chủ ban đầu, chắc chắn sẽ tính toán đến điều này.

“Thế còn giá trị của nghĩa vụ và trách nhiệm thì sao?”

Vlad giờ đây đã bắt đầu hiểu được lời của Bordan nên liền mong đợi phần thưởng tiếp theo với đôi mắt lấp lánh.

Thế nhưng, Bordan chỉ nhún vai đáp:

“Tôi không nghĩ cậu nên hỏi điều đó khi đang cầm trong tay báu vật của gia tộc Hainal.”

“Đó không phải của tôi. Tôi chỉ mượn thôi.”

Vlad phản đối với giọng đầy ấm ức.

Bởi cậu cảm thấy như đang nghe lại những lời trêu chọc mà các hiệp sĩ lớn tuổi đã nói suốt dọc đường đến Soara.

“Nếu biết trước thế này, tôi đã chẳng nhận nó.”

“Chà, vậy thì hãy giữ vững lập trường đó ngay cả trước mặt người khác. Đó chính là lý do chính đáng.”

“…”

Cậu chưa từng nghĩ rằng viên ngọc hổ phách đó lại chứa đựng hàm ý này.

Đối với Vlad, đó chỉ là một món quà mà cậu mang về chỉ để tránh bị Alicia trách cứ. Nếu biết nó có ý nghĩa lớn lao như vậy, cậu hẳn đã suy nghĩ kỹ hơn trước khi lấy nó.

“Dù sau này cậu có trở thành quý tộc thì cũng đừng quên ta đó.”

‘Sao không phải là sau này trở thành một hiệp sĩ nổi danh thì đừng quên tôi mà lại là quý tộc?’

Bordan nhìn Vlad – người đang cố gắng hết sức để che giấu tham vọng cháy bỏng trong lòng, rồi trao cho cậu ánh mắt như thể đã hiểu hết lòng cậu và nói rằng Joseph đang tìm cậu.

“Ông cũng biết vụ này mà, phải không?”

[…Quý tộc sao? Nghe cũng không tệ.]

Vlad bước ra hành lang rồi lặng lẽ thở dài trước giọng nói vang lên bên tai.

Trên đời này chẳng có ai để cậu có thể tin tưởng.

Trong một thế giới nơi những kẻ chịu khổ chính là tội nhân, Vlad chỉ có thể tự trách bản thân vì phút chốc yếu lòng mà mất đi cảnh giác.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Ta sẽ giao cho ngươi một khu vực tuần tra.

Chai rượu vang được hâm nóng bên lò sưởi tỏa ra hương thơm nồng đượm.

Vị hiệp sĩ độc nhãn ngồi nơi bàn tiếp khách đang lặng lẽ nhắm mắt.

Thanh kiếm của Stephen được treo nơi góc tường.

“Giờ ngươi đã là hiệp sĩ nên ngươi phải gánh vác nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn.”

Joseph cuối cùng cũng đặt xấp tài liệu sang một bên rồi cầm lấy chai rượu vang bên cạnh bếp lửa và rót ra ly.

Dù anh thích rượu whisky nhất, nhưng vào mùa đông, khi tiết trời trở nên rét buốt, anh lại uống rượu vang nóng tẩm hương liệu tốt cho đường hô hấp.

“Tôi sẽ làm việc này một mình sao?”

“Ta sẽ cử lính canh đi cùng, nhưng ngươi sẽ là người chịu trách nhiệm chính.”

Vlad từ trước đến nay đều làm rất tốt mọi việc được giao.

Cậu hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, mang lại lợi ích lớn cho Bayezid.

Đó là lý do anh cần phải tiếp tục bồi dưỡng cậu.

“Nhiệm vụ này sẽ hoàn toàn khác với việc chỉ huy ngươi từng làm khi còn là lính đánh thuê.”

“Vâng.”

Vlad đón lấy ly rượu Joseph đưa, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ chiếc ly bằng cả hai tay.

“Con hẻm phía sau có vẻ là khu vực phù hợp nhỉ? Với người khác thì có thể phiền phức, nhưng với ngươi, như thế chẳng khác nào trở về nhà.”

“Đúng vậy.”

Từ khoảnh khắc cậu mở ra cánh cổng thành chỉ với một lời nói trong đêm tối cho đến tận bây giờ, Vlad vẫn không rõ bản thân đang ở vị trí nào.

Nhưng như thế cũng chẳng sao.

Thời gian và kinh nghiệm rồi sẽ trở thành liều thuốc hữu hiệu cho những người trẻ tuổi như cậu.

“Có vẻ sẽ thiếu người đấy. Lính canh cần được phân bổ khắp nơi chứ không chỉ đi tuần tra thôi đâu.”

Ở Soara có tổng cộng sáu hiệp sĩ.

Ngoại trừ Jager và Bordan đang nhận nhiệm vụ đặc biệt, những người còn lại đều phụ trách an ninh tại khu vực riêng của họ, cũng giống như Vlad bây giờ.

Và để duy trì nhiệm vụ này, Joseph không chỉ dựa vào quân đội được cấp, mà còn tự thuê người của mình để đảm bảo an ninh.

Đó vừa là nghĩa vụ, vừa là đặc quyền của một hiệp sĩ.

“Ta sẽ hỗ trợ tiền lương cho tối đa bốn người. Hãy cố gắng tuyển dụng những người có thể làm việc dưới trướng của ngươi.”

Một hiệp sĩ phải biết hành động một cách linh hoạt.

Giờ đây, khi đã mang danh hiệu hiệp sĩ, Vlad có quyền tuyển mộ và sử dụng người của riêng mình ở bất cứ đâu.

“Từ giờ, ngươi phải sống sao cho xứng đáng với danh hiệu của mình.”

Dưới cương vị là một hiệp sĩ, Vlad sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ hơn, nhưng cũng sẽ nhận được nhiều sự ưu ái hơn.

Ngay cả lúc này, phía xa xa vẫn đang thấp thoáng bóng dáng những thành viên của Hồng Hoa Tiếu đang chờ đợi Vlad.

Mọi người đều đã dự đoán trước tình huống hiện tại.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương