Yểm Vân Kiếm Thánh
-
Chapter 89: Sống Xứng Với Danh Hiệu (1)
Dù Ai Đi Ngược Về Xuôi
Nhớ Ngày Giỗ Tổ Mùng 10 Tháng 3!
Tặng ngay 20% giá trị nạp từ ngày 7/4 đến hết 10/4. Nhanh tay lên các bạn ơi!!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
[Dịch giả: Jucie
Hiệu đính: Thanh Quyên]
Joseph rất thích tuyết.
Thời tiết lạnh giá vốn dĩ chẳng mấy dễ chịu đối với một người có cơ thể yếu ớt như anh, nhưng anh vẫn mê đắm màu trắng tinh khôi của tuyết.
“…Sẽ mất một khoảng thời gian để họ quay về.”
Khi còn nhỏ, Joseph thường cảm thấy an lòng mỗi khi nhìn thấy thành phố tĩnh lặng chìm trong tuyết trắng.
Bởi lẽ anh cảm thấy vào khoảnh khắc đó, anh không phải là người duy nhất đứng yên một chỗ.
Do thể trạng yếu đuối, Joseph luôn cảm thấy khó chấp nhận việc phải ngồi yên bất động trong khi những người khác không ngừng tiến về phía trước.
“Ngài Joseph, là tôi Bordan đây.”
“Vào đi.”
Khi bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng gõ cửa, Joseph mở cửa và nhìn người hiệp sĩ vừa bước vào.
“Có tin từ Deirmar, thưa ngài.”
Hiệp sĩ Bordan, một người có vóc dáng to lớn, đang cầm bức thư trên tay và bước vào văn phòng.
Điều mà Joseph mong đợi bấy lâu chắc hẳn đã được viết trong tờ giấy nhỏ với nét chữ dày cộm đó.
“Đưa ta xem.”
“Vâng.”
Ánh mắt Joseph vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh khi nhận lấy bức thư từ tay Bordan.
Dù anh đã cố gắng chuẩn bị cho Vlad thật tốt, nhưng nhiệm vụ lần này hẳn vẫn là một thử thách quá sức với cậu ấy.
Joseph mong rằng họ có thể tránh được kết cục tồi tệ nhất.
“…”
Vì đây là thư được gửi bằng ma thuật nên nội dung không thể quá dài dòng hay chứa nhiều thông tin.
Do đó, bức thư từ Jager chỉ vỏn vẹn mỗi kết quả mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
“…Đúng là không ngờ được.”
Chỉ vài dòng ngắn ngủi cũng đủ để khiến đầu óc Joseph trở nên rối bời.
“Bộ tên Stephen ở gia tộc Gaidar đó dễ đánh bại lắm à?”
“…Sao lại có chuyện như thế được, thưa ngài?”
Bordan vô thức phản đối câu hỏi ngớ ngẩn của Joseph.
Nếu chỉ xét về thực lực, Stephen sẽ rất khó để sánh ngang với các hiệp sĩ đã dày dạn kinh nghiệm, nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Ở phương Tây, có rất ít người cùng độ tuổi với Stephen mà lại có thể nổi bật đến vậy, thế nên Bordan phản ứng như thế cũng không phải đang làm quá.
“Phải.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Bordan, Joseph liền ném tờ giấy lên bàn, khóe môi khẽ cong lên.
Nụ cười ấy giống như một người muốn bật cười nhưng lại chẳng biết phải làm sao để cười cho đúng.
“Gọi pháp sư đến đây. Ta cần hồi âm cho Jager.”
“À… Vâng.”
Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều tồi tệ nhất, nhưng lại chưa nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp nhất.
Joseph đã lên kế hoạch kỹ lưỡng trong lúc tuyệt vọng, nhưng kết quả Vlad mang về thật bất ngờ.
“...Ta đã tính trước mọi trường hợp xấu nhất cho cậu ấy rồi.”
Joseph chọn Stephen xứ Tây làm đối thủ cho màn ra mắt của Vlad với tư cách là một hiệp sĩ. Đối đầu với một chiến binh mạnh mẽ, mang danh tiếng lẫy lừng như vậy thì dù Vlad có thất bại cũng không phải điều đáng xấu hổ. Nhưng nếu cậu có thể khiến đối thủ rơi vào thế khó thì danh tiếng của cậu sẽ tăng lên đáng kể.
Alicia thậm chí còn tính toán rằng nếu Vlad mất đi chiếc khăn tay, cậu sẽ buộc phải nhờ đến Bayezid.
‘Có lẽ ta phải suy tính lại mọi thứ.’
Khi những suy tư trở nên rối rắm hơn, Joseph tựa đầu vào khung cửa sổ lạnh lẽo, hít sâu một hơi.
Từ bên ngoài, tiếng tuyết rơi lạo xạo vọng vào.
Lúc này cảnh tượng ấy lại trở nên thật khó chịu.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Hai nhóm hiệp sĩ đối mặt nhau trong đại sảnh rộng lớn.
Dù vũ khí vẫn còn nằm trong vỏ, nhưng ánh mắt giữa hai phe không khác gì những con thú dữ đang sẵn sàng lao vào nhau.
Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, có thể thấy phản ứng của họ có chút khác biệt.
Những hiệp sĩ phương Bắc khoác trên mình áo choàng lông thú thì nở nụ cười đầy ẩn ý.
Còn những hiệp sĩ phương Tây với áo choàng bay phần phật trong gió thì lại nghiến chặt răng.
Kẻ chiến thắng mỉm cười, kẻ bại trận cúi đầu, đây cũng không phải chuyện khó hiểu.
Những hiệp sĩ phương Bắc đang tận hưởng quyền lợi mà hậu bối của họ đã giành được.
“Ước gì ta có thể lấy lại thanh kiếm của mình.”
Godin, người thường trực nụ cười trên môi, giờ đây lại nhìn chằm chằm vào đối thủ với ánh mắt nghiêm nghị.
Từ trước đến nay, hắn luôn đối xử với đối thủ bằng thái độ khoan dung, nhưng chưa bao giờ hắn phải chịu đựng một nỗi ô nhục lớn như hiện tại.
“Hừm.”
Khi nghe thấy lời nói của Godin, Jager chỉ vuốt cằm, tỏ vẻ đăm chiêu.
“Thủ tục thì không có vấn đề gì cả. Nhưng như thế liệu có hơi phiền không?”
Stephen là con trai cả của Bá tước Sigmund.
Jager hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Godin, hắn đang hỏi liệu họ có thể tránh khỏi hậu quả nếu lấy đi thanh kiếm của Stephen hay không.
“Ta nghĩ đây là vấn đề mà chúng ta có thể tự giải quyết.”
Jager khoanh tay, nhếch mép nở một nụ cười đầy ẩn ý với Godin.
Việc Jager hoàn toàn không lo lắng về chuyện này đã ngầm phản ánh thái độ của Bayezid đối với Gaidar.
“Dù sao thì việc lấy đi thanh kiếm sau một trận quyết đấu cũng không phải là chuyện thường thấy. Điều này rõ ràng đã vượt quá giới hạn.”
Godin nói không sai. Lấy đi thanh kiếm của đối thủ trong một trận đấu tay đôi có thể bị xem là hành động quá đáng.
Nhưng trong tình thế hiện tại, đó lại là một chiến lợi phẩm không thể bỏ lỡ.
“Ta nghĩ chính Gaidar mới là người đầu tiên không cân nhắc đến hậu quả.”
Quả thật, chính Gaidar đã phớt lờ Hainal và Bayezid trước.
Vậy nên sự nhục nhã hiện tại cũng là cái giá mà họ phải trả.
“Hơn nữa, các người mới là những kẻ vượt qua ranh giới trước.”
Jager vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đó không phải là nụ cười thực sự.
Dù chỉ còn một bên mắt, ánh nhìn của ông vẫn toát lên một sức mạnh áp đảo.
“...Nói đi, ngươi muốn gì?”
Tình thế lúc này càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Không thể biện minh cho hành động của mình, Godin đành cố gắng mặc cả lần cuối để lấy lại thanh kiếm cho Stephen.
“Ngươi không thể hỏi ta điều đó.”
Đôi mắt của Jager ánh lên tia sắc bén trước câu hỏi của Godin.
Vlad là người chiến thắng trong trận đấu và cậu ấy có quyền sở hữu chiến lợi phẩm.
Vậy nên, nếu muốn thay đổi điều này, ý muốn của Vlad mới là yếu tố then chốt.
“Ngươi biết rõ lý do vì sao thằng bé lại quyết tâm giành chiến thắng trong trận đấu hôm qua mà.”
Jager tựa người vào bàn như thể không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Cả hai hiệp sĩ đều biết lý do vì sao Vlad lại khao khát chiến thắng đến vậy.
“...Đúng là vậy thật.”
Godin thầm gật đầu trước những lời nói của Jager.
Hắn nhớ rất rõ hình ảnh Vlad nhắm thẳng thanh kiếm nhắm vào Stephen, nhưng đôi mắt xanh của cậu lại hướng về phía hắn như thể muốn chứng minh một điều gì đó.
“...Đàm phán đã thất bại.”
Tại sao Vlad lại quyết tâm phải lấy được thanh kiếm của Stephen?
Bởi đó cũng chính là lời tuyên chiến với Lam Nguyệt Hiệp Sĩ.
Giờ đây, không chỉ riêng Godin mới có thể nhận được phần thưởng xứng đáng cho chiến thắng.
Mối quan hệ bắt nguồn từ Jorge đã xoay vần theo những biến động của số phận, để rồi cuối cùng cũng đi đến hồi kết tại nơi này.
Những sợi dây liên kết mà tôi từng biết ở Deirmar vẫn cuộn chảy không ngừng, như thể có thể vượt qua cả quy luật nhân quả lẫn vòng xoay nghiệt ngã của thời đại.
“Sớm muộn gì, chúng ta cũng sẽ gặp lại.”
Trận đấu giữa Stephen và Vlad - Cuộc giao tranh đầu tiên giữa phương Tây và phương Bắc.
Người chiến thắng trong cuộc chiến đó chính là chàng hiệp sĩ phương Bắc.
“Các người đi được rồi.”
Quân phương Bắc lên tiếng.
Bây giờ, đã đến lúc những kẻ bại trận rời khỏi Deirmar.
“Xin hãy thay bọn ta nói lời từ biệt với tiểu thư Alicia.”
“Được thôi.”
Những hiệp sĩ phương Tây thất bại trong cuộc chạm trán không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng lên và rời đi.
Các hiệp sĩ phương Bắc mở cánh cửa hành lang lạnh lẽo để tiễn họ ra ngoài.
Alicia đang cẩn thận thêu một chiếc khăn tay mà cô hầu đã mang đến phòng làm việc của mình.
“Tôi đã thêu xong cả rồi, nhưng tôi sẽ không nói gì đâu.”
Chiếc khăn gần như đã hoàn thành mà không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ cần một lý do chính đáng.
“Vậy là ta đã tự làm nó phải không?”
“...Người nói đúng.”
Không có gì là Alicia không thể làm được, nhưng cô vẫn cảm thấy khó khăn trong việc gánh vác trọng trách của gia tộc.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã tự tay thêu một mũi chỉ, nên cậu nhóc nhận được chiếc khăn này hẳn sẽ hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
“Hừm. Bây giờ ta không cần phải chấp nhận đề nghị của Joseph nữa, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Alicia gật đầu, cẩn thận gấp lá thư mà Joseph đưa cho mình và đặt lại vào phong bì, như thể ám chỉ rằng cô đã quyết định xong.
Giờ đây, Vlad đã giúp cô ngăn cản đề xuất của Stephen với tư cách là hiệp sĩ thì cô cũng không còn lý do gì để chọn Oksana làm mẹ đỡ đầu nữa.
“Phải, thật là nhẹ nhõm. Dù vòng tay của Bayezid có ấm áp đến đâu, thì tốt nhất ta cũng đừng nên quá phụ thuộc vào họ.”
“Người nói đúng.”
Mục tiêu của Alicia là sự tồn tại của Hainal và sự tái thiết của Deirmar.
Cô hiểu rõ rằng dù Bayezid có muốn bảo vệ họ đến đâu thì mục tiêu cuối cùng của họ vẫn là kiểm soát vùng đất này. Vì vậy, Alicia vẫn đang cố gắng đứng vững trên đôi chân của chính mình.
Và giờ đây, những nỗ lực của cô đang hướng đến một mục tiêu mới.
“…Một hiệp sĩ như Vlad quả thật rất hiếm có, phải không?”
“Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư.”
Nếu họ có được cô, thì họ cũng có thể giành được toàn bộ quyền kiểm soát Hainal và Deirmar.
Đối với Alicia, nếu không có đủ sức mạnh để tự bảo vệ bản thân thì sự tồn tại của cô cũng đồng nghĩa với một điểm yếu.
‘Cậu mong đợi ta sẽ trưởng thành đến mức nào trong tương lai đây?’
Chính vì thế, chàng trai mang tên Vlad đầy tiềm năng đó rõ ràng là người hội tụ đủ mọi yếu tố mà cô mong muốn.
“Nếu cậu ta tiếp tục phát triển như này thì rất có thể trong thế hệ tiếp theo, cậu ta sẽ đại diện cho sức mạnh của toàn bộ phương Bắc. Đó là điểm then chốt của vấn đề.”
Dù đã lớn tuổi, nhưng đôi mắt được tôi luyện qua năm tháng của Duncan vẫn sắc bén như ngày nào.
Với tư cách là người đã chứng kiến hai trận đấu tại Deirmar, Duncan đã sớm nhận ra rằng tài năng phi thường của cậu bé kia.
“Hừm…”
Alicia trầm ngâm suy nghĩ trước những lời nói của Duncan.
Dù nét mặt của cô không hề phù hợp với đôi mày đang nhíu lại, nhưng lúc này đây, cô đã mang trong mình phong thái của một người nữ chủ nhân hơn là một tiểu thư bình thường.
“…Đúng là để một người phụ nữ như ta một mình gánh vác gia tộc quả thật không dễ dàng. Không có gì đảm bảo rằng chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.”
Những bông hoa đẹp luôn thu hút côn trùng.
Dù không có lời cầu hôn nào như của Gaidar, nhưng trong phòng làm việc của cô, thư từ từ vô số quý tộc đã bắt đầu chất thành đống, ai trong số họ cũng mong có được quyền nắm giữ chiến thắng này.
Tình thế lúc này thật nguy hiểm.
“Sẽ tốt hơn nếu ta thu nạp được một hiệp sĩ non trẻ về phe mình.”
Trong hoàn cảnh này, với tư cách là người kế thừa duy nhất của Hainal, Alicia chỉ có một con đường để củng cố vị trí của mình
Cô phải tìm một người chồng từ một gia tộc khác, một cuộc hôn nhân tuy không đúng thời điểm nhưng lại là điều cần thiết.
“Ồ, ôi… Tiểu thư Alicia.”
Duncan sững sờ khi nhận ra hàm ý trong lời nói của Alicia.
Tuy đó không phải chuyện không thể xảy ra, nhưng cậu nhóc kia vẫn chỉ là một hiệp sĩ mới được phong tước không lâu.
“Bayezid hẳn cũng sẽ thích đề xuất này. Chẳng phải điều này giống như một khế ước máu sao? Nhưng liệu có quá sớm không? Dù sao đi nữa, một hiệp sĩ cũng chỉ là một bán quý tộc mà thôi…”
“Tôi nghe nói cậu ấy rồi sẽ còn lớn mạnh hơn nữa.”
Duncan chợt muốn rút lại những gì mình vừa nói.
Tuy nhiên, trong tình cảnh này, ông chỉ có thể cúi đầu với vẻ mặt buồn bã vì không thể đưa ra đề xuất nào khác hay hơn ý kiến của Alicia.
“Tốt hơn hết ta phải có được cậu ấy trước khi người khác làm điều đó.”
“…”
Duncan cũng phải ngầm thừa nhận rằng quyết định của Alicia không phải là không có lý.
“...Nhưng đừng đưa ra quyết định quá vội vàng, thưa tiểu thư.”
“Như thế còn hơn là phải kết hôn với một người xa lạ.”
Nói xong, Alicia quay đầu nhìn về phía cây Hainal.
“Hơn nữa, những gì cậu ấy đang làm cũng thật đáng trân trọng.”
Đôi mắt ngấn lệ của Alicia dõi theo hình bóng của chàng trai đang đứng nơi ngọn đồi mà cha mẹ cô an nghỉ.
Vlad đang cúi đầu, lặng lẽ rót rượu xuống trước phần mộ của những người từng là chủ nhân gia tộc Hainal, như thể đang bày tỏ lòng biết ơn vì đã được họ che chở.
Những tên đàn ông khác quanh Alicia chỉ thích làm những việc ồn ào để lấy lòng tin của cô, nhưng cậu bé tóc vàng ấy chỉ lặng lẽ dâng rượu lên cha mẹ cô với tấm lòng chân thành.
Dù Ai Đi Ngược Về Xuôi
Nhớ Ngày Giỗ Tổ Mùng 10 Tháng 3!
Tặng ngay 20% giá trị nạp từ ngày 7/4 đến hết 10/4. Nhanh tay lên các bạn ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook