Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Suốt hơn 20 năm sống trên đời, tôi chưa từng ngờ tới sự thật vừa mới phát hiện gần đây.

Đôi tay ngắn ngủn, mũm mĩm và bàn tay bé xíu, dễ thương.

Nhìn chúng và bật cười thích thú? Chỉ khi đó là tay của người khác thôi.

“Haa…”

“Ôi trời, sao tiểu thư bé bỏng lại thở dài liên tục vậy?”

Có vẻ nghe thấy tiếng thở dài, nhũ mẫu bên cạnh đưa tay về phía tôi.

Tôi cố lết về phía trước để né tránh, nhưng… vô ích.

‘Để tôi xuống đi…’

Trái với mong muốn, thân thể nhẹ hẫng lập tức bị ôm gọn vào lòng nhũ mẫu.

Bàn tay non nớt như mầm dương xỉ của tôi chỉ đủ nắm lấy một ngón tay bà ta. Phản kháng là điều vô nghĩa.

“Trời, thật là chững chạc. Dù chỉ là con của thứ phi, nhưng vì là huyết mạch hoàng tộc nên đúng là khác biệt.”

Dù không muốn, tôi cũng phải cắn răng chịu đựng khi nghe câu nói vang lên trên đầu.

Chát! Chát!

“U! Uaa!”

“Ôi trời, tiểu thư. Thể lực cũng tốt ghê cơ.”

Tất nhiên, tay tôi thì không nhịn được.

Dẫu biết với bàn tay bé xíu này, đánh cũng chẳng đau gì mấy, nhưng thôi thì coi như trút giận.

Hừ, dù là tay em bé nhưng cũng sẽ đau đấy nhé!

‘Giờ chỉ làm được vậy thôi, nhưng sau này thì đừng hòng.’

Có những lời không nên nói trước mặt trẻ con, và nhũ mẫu này, với tôi, đã là người không đủ tiêu chuẩn làm người nuôi dưỡng.

Nhìn cách bà ta hành xử, cộng với sự thờ ơ của bà sanggung (상궁 - THượng cung) ngồi phía sau, tôi đủ hiểu thân phận mình thấp kém thế nào.

Đã mấy tháng kể từ khi tôi tái sinh làm đứa bé sơ sinh ở nơi này.

Ngay từ lần đầu quan sát xung quanh, tôi đã lờ mờ đoán được tình cảnh của mình.

Dù chưa biết rõ đây có phải là thời Joseon mà tôi từng biết hay không, nhưng từ cách ăn mặc, nói năng thì rõ là hoàng cung.

Và nếu các cung nữ gọi tôi là “tiểu thư”, vậy thì kết luận khá rõ ràng.

Một đứa bé hợp pháp trong hoàng tộc tức con trai hoặc con gái của vua hay thái tử.

Mà bên cạnh sản phụ vừa sinh nở chẳng có ai chăm sóc tử tế, tình trạng lại thê thảm?

‘Chỉ có thể là con gái sinh ra từ một cung nữ hay thứ phi không được sủng ái rồi.’

Chả trách nhũ mẫu lại lộng hành thế này.

Còn bà Thượng cung kia chỉ lạnh lùng đứng nhìn, rõ là buông lỏng trách nhiệm.

Chỉ nhìn qua cũng thấy tôi không được coi trọng ở chốn này.

‘Tôi xem phim cổ trang chăm chỉ không phải để áp dụng vào hoàn cảnh này đâu nhé.’

Suy cho cùng, dù là công chúa hay ongju (옹주 -Công chúa bậc thấp), nếu không được vua sủng ái thì cũng chẳng sung sướng gì.

Chưa kể, lỡ mà có anh em trai bị cuốn vào phản loạn thì tôi cũng tiêu theo luôn.

Mà nhìn tình hình này thì có lẽ chẳng có nổi một người anh em cùng mẹ.

‘Aish, sao lại phải là một ongju không được yêu thương chứ. Nhưng thôi, dù sao thì cũng đỡ hơn là lo cơm áo gạo tiền.’

Nói vậy chứ, điều tôi lo hơn là tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh thời này, nếu thực sự đây là Joseon.

Tôi từng xem sử ký rồi giật mình khi biết con cái hoàng tộc thời đó cũng chết yểu khá nhiều.

‘Với y học kém thế này, không có vắc-xin, liệu mình sống sót nổi không?’

Kiếp trước chết oan, kiếp này ít nhất cũng nên sống lâu một chút chứ?

Mải suy nghĩ mà tôi cau có, khiến nhũ mẫu vỗ nhẹ lưng tôi.

“Sao tiểu thư lại giận dỗi thế này? Đói rồi à?”

“Ưư.”

Tôi ngẩng đầu khi nghe nhũ mẫu nói, nhưng khi thấy bà ta đang cởi yếm thì tôi vội lắc đầu nguầy nguậy.

‘Không! Cho tôi ăn dặm đi!!’

Không phải tôi ghét sữa mẹ, cũng đang đói đấy, nhưng sữa do bà ta cho thì... không thể.

“Tiểu thư lại từ chối uống sữa rồi.”

Tôi quay đầu né tránh và trừng mắt nhìn bà ta.

‘Tại bà bỏ mật ong vào sữa đấy chứ sao!’

Bà không biết trẻ sơ sinh không được ăn mật à?

‘Ừ, chắc không biết thật…’

Tôi chỉ là một ongju chẳng mấy ai quan tâm, chẳng có lý do gì để người ta cố ý hại chết.

Chắc là do thiếu hiểu biết thôi.

Nếu không nhờ ký ức kiếp trước, chắc giờ tôi đã nguy rồi.

‘Kiến thức nuôi em mà ngày xưa bất đắc dĩ phải học lại cứu mạng mình rồi.’

Kiếp trước, tôi và chị gái gần như thay cha mẹ nuôi đứa em trai nhỏ hơn tận 8 tuổi.

Đáng tiếc, thằng bé ấy sau này lại mất vì tai nạn cùng ba mẹ.

Cú sốc đó khiến chị gái tôi phải bỏ học, đi làm nuôi cả nhà và lo viện phí, nhưng cuối cùng ba mẹ tôi cũng không qua khỏi.

‘Chị tôi mới là người khổ nhất.’

Khi ấy, chị vừa tròn 20, phải gánh cả gia đình, chăm sóc tôi – lúc đó còn là học sinh cấp 2.

Ngày ấy, tôi nhìn chị như người lớn, nhưng giờ nghĩ lại, chị cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.

‘Chị còn trì hoãn cả chuyện cưới xin vì tôi nữa. Hai chị em đã cãi nhau suốt chỉ vì chị lo cho tôi quá mức.’

Tôi chỉ biết đến sự tồn tại của anh rể tương lai qua những món quà bất ngờ anh gửi cho tôi cùng với quà cho chị.

‘Anh ấy còn tặng tôi cả kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết <Người yêu của Ihoa> mà tôi mê mẩn.’

Nhưng tôi chưa kịp đọc hết thì đã phải đi làm thêm, làm bài tập ngập đầu.

‘Định bụng hôm ấy về nhà đọc tiếp, ai ngờ…’

Khi tôi đang đợi đèn xanh ở ngã tư thì một chiếc xe bất ngờ lao thẳng lên vỉa hè.

Vậy là cuộc đời sinh viên của Yoon Si-a chấm dứt tại đó.

‘Lại là tai nạn… Chị tôi giờ chắc chỉ còn lại một mình.’

Vừa đau đớn vừa lo lắng, tôi dần chìm vào vô thức.

Sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chị nhẹ nhàng thì thầm bên tai.

‘Mau khỏe lại nhé…’

Tôi nghĩ mình đang được chị chăm sóc.

‘Chị à, em xin lỗi… Đợi em khỏe lại, em sẽ báo đáp chị.’

Tôi cứ tưởng như vậy cho đến khi nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà gỗ kiểu cổ, và thân thể này quá nhỏ bé.

‘Tái sinh thật sao…’

Tôi nghe và hiểu được tiếng người xung quanh. Nếu là thế giới khác, sao lại nói cùng ngôn ngữ?

Dù trong lòng rối bời, tôi vẫn giả vờ ngó lơ nhũ mẫu, cho đến khi nghe giọng nói yếu ớt cất lên.

“Tiểu thư.”

Tôi quay đầu, bắt gặp ánh mắt và nụ cười dịu dàng từ người phụ nữ quen thuộc – sinh mẫu của tôi.

“Ư…”

“Con muốn vào lòng mẹ à?”

“Ư.”

Tôi chìa tay ngắn củn, ngoan ngoãn chui vào lòng mẹ.

Dù thấy có lỗi vì để mẹ vất vả trong khi nhũ mẫu vẫn còn đây, nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào khác để sống sót.

‘Càng nhìn càng giống…’

Gương mặt mẹ – người phụ nữ yếu ớt vì di chứng sau sinh – trông hệt như chị tôi ngày nhận tin em gái qua đời.

‘Tiếng thì thầm khi xưa là tiếng của mẹ chứ không phải chị…’

Có lẽ vì gương mặt và giọng nói này mà tôi luôn cảm thấy như được ở cạnh chị, khiến lòng bớt trống trải.

‘Chị, chị vẫn ổn chứ?’

Tôi khẽ nhắm mắt, nép vào lòng mẹ, người mà tôi vẫn quen miệng gọi là “chị”.

Dù đau lòng khi thấy mẹ tiều tụy vì chăm sóc mình, tôi – một đứa trẻ sơ sinh – cũng chẳng thể làm gì ngoài việc ăn ngon, ngủ ngoan và cười thật tươi.

“Khà khà.”

“Tiểu thư đã no bụng rồi sao?”

“Ư.”

Tôi muốn xoa dịu mẹ bằng một nụ cười, nhưng cơn buồn ngủ đã kéo đến.

“Con còn yếu quá… phải khỏe mạnh lên mới được…”

‘Không sao đâu, con sẽ lớn nhanh thôi. Dù gì cũng là mạng thứ hai rồi, không dễ chết thế đâu.’

Tôi mơ hồ nghĩ vậy và chìm vào giấc ngủ sâu. Và tôi cũng nhanh chóng biết được lý do vì sao mẹ lại lo lắng đến thế.

***

“Thưa Thượng cung Yun, Hoàng thượng đã ban chỉ, việc này không thể trì hoãn thêm.”

“Nhưng tiểu thư còn quá yếu, sao có thể đưa đến nơi xa lạ? Xin hãy cho tôi thêm thời gian.”

Tiếng cãi vã vang vọng khi tôi vừa hé mắt tỉnh dậy.

‘Ôi trời, cuối cùng cũng được ngủ ngon, ai mà gây ồn thế này?’

Tôi cố mở mắt, và khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt.

“Làm sao có thể để một tiểu thư quý giá mãi ở bên một cung nữ chưa nhận sắc phong chính thức? Tiểu thư sẽ do ta chăm sóc, còn ngươi nên lo cho sức khỏe của mình đi.”

“Xin hãy cho tôi thêm chút thời gian, tiểu thư còn yếu lắm.”

Tôi quay đầu về phía giọng nói quen thuộc, bàn tay ôm tôi lúc này siết chặt hơn.

‘Chuyện gì đây?’

Người ôm tôi là một phụ nữ lạ mặt mà tôi chưa từng thấy trước đó.

Vẻ ngoài xinh đẹp, trang phục và đồ trang sức cũng hết sức lộng lẫy, đủ để biết bà ta không phải người bình thường.

“Ngươi mới sốt hậu sản không lâu mà đã chăm con, chẳng lẽ không biết tự lượng sức? Giao tiểu thư cho ta, ta sẽ nuôi nấng con bé cẩn thận.”

Thoạt nhìn, nó nghe giống như một giọng nói nhân từ..

‘Bà ta đùa đấy à? Những tháng qua chẳng thấy ai ngó ngàng đến tôi, giờ bày đặt quan tâm?’

Chỉ với đôi tai của một đứa trẻ sơ sinh, tôi cũng đủ nhận ra đây là một màn tranh giành.

‘Cái gì mà “sẽ nuôi nấng cẩn thận”? Đúng là nói cho hay!’

“Đừng gây chuyện vô ích, cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Tiểu thư…!”

“Waaa!!”

Tôi khóc ré lên khi nghe tiếng mẹ tôi nghẹn lại.

Sức phản kháng của tôi chẳng là gì so với sự thật rằng – trong chuyện này – chẳng ai thèm hỏi ý kiến của tôi.

Tôi đang phản đối kịch liệt đấy!

“Uaaaa!”

“Xem kìa, ngươi làm tiểu thư tỉnh giấc rồi.”

Bà ta lạnh lùng trách mẹ tôi, rồi gọi Thượng cung khác đến bế tôi đi.

‘Không đời nào!’

Tôi thực sự muốn gào lên "KHÔNG!" nhưng đành lực bất tòng tâm với cái miệng nhỏ xíu và lưỡi chưa sõi.

Chỉ còn cách quẫy đạp thật mạnh.

‘Đừng làm chị tôi (ý là mẹ) phải khóc!’

Tôi vùng vẫy kịch liệt và trong lúc đó, tôi nhìn thấy mẹ tôi đang quỳ gối, khóc nức nở, đưa tay với lấy tôi.

“Á!”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận cơ thể mình nghiêng mạnh về phía trước.

Cái người lạ kia đã tuột tay, để tôi rơi tự do.

‘Cái quái gì?! Lại thế này à?’

Kiếp trước tôi còn trẻ đã mất vì tai nạn, không lẽ lần này còn chưa đầy năm đã phải đi đời sao?

Tôi thấy mẹ – người tôi quen gọi là chị – kinh hoàng đưa tay ra cứu tôi, nhưng quá xa.

‘Lại kết thúc kiểu này à?’

Dòng suy nghĩ chạy vội qua đầu trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

‘Nếu lần này chết thật thì ai sẽ chăm sóc chị tôi (mẹ) đây?’

Tôi buông xuôi và nhắm mắt lại.

“Áaa!!!”

Tiếng thét vang vọng, tôi chờ đợi cơn đau từ cú rơi chạm đất…

‘Mong là ít ra cũng để lại chút lợi thế cho mẹ tôi sau vụ này.’

Tôi nghĩ mông lung, lòng trào dâng cảm giác bất lực cùng cực.

“Rầm—”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương