Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 50: Thánh thủ tràng (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ngụy Diễn Hạo nhẹ nhàng đặt tay lên ngực đứa trẻ, khẽ ấn một cái. Đứa bé ngay lập tức thở đều hơn, tiếng thở gấp gáp cũng dịu lại, khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc.
Đứa bé dường như đã dễ thở hơn, từng hơi thở đều đặn vang lên nhẹ nhàng.
"Cảm ơn ngài! Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều!"
Người phụ nữ thấy tình trạng của đứa trẻ có vẻ đã cải thiện, liền liên tục cúi đầu cảm tạ.
Thế nhưng, Ngụy Diễn Hạo chỉ lắc đầu.
"Ta chỉ giúp nó thở dễ hơn chút thôi. Phải nhờ đại phu xem bệnh cẩn thận mới được."
Ngụy Diễn Hạo không phải y sư. Dù hắn có chút kiến thức về huyệt đạo, nhưng để chữa bệnh bằng cách tác động lên huyệt thì hắn hoàn toàn không biết gì.
Những hiểu biết về chữa trị của hắn chỉ là những bài học ép buộc từ Bạch Vô Hạn, liên quan đến chữa trị ngoại thương và nội thương. Còn đối với bệnh tật hay bệnh lý thông thường, hắn lại chẳng có chút hiểu biết gì.
"Nhưng mà..."
Người phụ nữ ôm chặt lấy đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi.
"Không có tiền sao?"
"...Phải..."
Ngụy Diễn Hạo khẽ tặc lưỡi.
Y quán không phải từ đất mọc lên, muốn chữa bệnh tất nhiên phải có tiền.
Hắn quay đầu nhìn gã tiếp tân.
"Chi phí hết bao nhiêu?"
"Phải xem bệnh tình thế nào mới nói được."
"Vậy tại sao lại ngươi bắt người ta nộp tiền trước?"
"Chỉ phí chẩn bệnh thôi cũng năm phân tiền rồi."
"Năm phân?"
"Đúng vậy."
Năm phân tiền – tương đương giá năm bát mì.
Chỉ vì số tiền ít ỏi như thế mà không thể chữa bệnh sao?
Ngụy Diễn Hạo nhíu mày, gương mặt đầy bất mãn. Nếu nói vì không đủ tiền mua năm bát mì mà một đứa trẻ phải chịu chết, chuyện đó hắn thật không thể hiểu nổi.
"Chỉ vì chút tiền ấy mà các ngươi để mặc mạng người hay sao?"
Gã tiếp tân nghe vậy liền tỏ vẻ khó chịu.
"Ngài tưởng chúng ta làm không công sao? Nếu ai cũng như vậy, y quán này còn mở cửa được à? Không có tiền thì đi chỗ khác!"
Ngụy Diễn Hạo thở dài.
"Ta sẽ trả thay họ."
Gã tiếp tân nhìn hắn với vẻ ngờ vực.
"Ngài nói thật chứ?"
"Chẳng lẽ ta đùa ngươi?"
Nếu số tiền lớn hơn, có lẽ hắn còn phải suy nghĩ lại. Nhưng chỉ năm phân tiền mà không cứu người thì hắn không làm được.
Nhịn ăn vài ngày cũng chẳng chết. Cùng lắm thì ngủ để quên cơn đói là xong.
Hắn thản nhiên móc năm đồng tiền trong áo ra, đưa cho gã tiếp tân.
"Đây, cầm lấy."
Gã tiếp tân cầm tiền, không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu ra hiệu.
"Mời vào."
Người phụ nữ ôm đứa trẻ, không ngừng cúi đầu cảm tạ, rồi vội vã bước nhanh vào trong phòng khám.
Ngụy Diễn Hạo đứng nhìn theo họ một lúc, khẽ cười rồi quay về chỗ ngồi. Nhưng lần này, gã tiếp tân lại không để hắn yên.
"Ngài đến khám bệnh phải không? Triệu chứng thế nào?"
"Ta không bị bệnh."
"Không bệnh thì sao lại đến y quán?"
"Ta muốn gặp Tràng Chủ các ngươi."
"Gặp Tràng Chủ? Ngài không bệnh, sao lại muốn gặp Tràng Chủ?"
"Ta có việc cần gặp."
"Ngài có hẹn trước không?"
"Không, nhưng ta có thư giới thiệu đây."
Gã tiếp tân vẫn nhìn hắn đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm. Sau khi cân nhắc, gã dẫn hắn đến tòa nhà lớn nhất trong Thánh Thủ Tràng.
"Tràng Chủ, có khách muốn gặp."
"Bên nào phái đến?"
Gã tiếp tân nhìn Ngụy Diễn Hạo, ý bảo hắn trả lời.
"Ta được tiến cử từ Hàn Lâm Đại Viện."
"Hàn Lâm Đại Viện?"
Một giọng nói uy nghiêm từ bên trong vọng ra.
"Vào đi."
Ngụy Diễn Hạo đẩy cửa bước vào.
Khung cảnh bên trong hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn. Hắn nghĩ sẽ thấy mùi dược liệu nồng nặc, những chồng sách y thuật, hoặc ít nhất là các dụng cụ chữa bệnh. Nhưng nơi đây lại là một phòng làm việc xa hoa với bài trí tinh xảo.
Ngay cả chiếc bàn trà hay bộ ghế tựa cũng toát lên vẻ giàu sang.
'Y quán kiếm tiền cũng được nhỉ ?'
Đứng giữa phòng là một trung niên nhân có gương mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị. Có vẻ chính là Tràng Chủ Thánh Thủ Tràng.
"Ngươi nói mình từ Hàn Lâm Đại Viện tới?"
"Đúng vậy."
"Hàn Lâm Đại Viện là nơi danh tiếng trong nho lâm. Người từ đó tới, tìm ta có việc gì?"
"Ta muốn lưu lại đây một thời gian để học hỏi."
"Học hỏi? Ngươi muốn làm y sư?"
"Không hẳn. Ta chỉ muốn quan sát cách y quán vận hành mà thôi."
"Chúng ta không nhận những kẻ như ngươi."
Ngụy Diễn Hạo nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Sao lại không? Văn Du Hoàn tiên sinh bảo rằng chỉ cần nhắc đến tên ông ấy, các ngài sẽ đồng ý mà."
"Văn Du Hoàn đại học sĩ?"
"Đúng vậy."
Tràng Chủ nhíu mày, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại.
"Ta đã từng nghe qua danh tiếng của vị ấy, nhưng giữa ta và Văn tiên sinh chưa từng có bất kỳ liên hệ nào. Ý ngươi là sao?"
Ngụy Diễn Hạo khẽ mở miệng, vẻ mặt không tin nổi.
"Sao lại có thể như vậy được? Chính ông ấy nói rằng các ngài là bằng hữu của nhau."
Ngụy Diễn Hạo rút từ trong áo ra một phong thư, đưa lên.
"Đây, ta còn mang theo thư tiến cử."
Vị Tràng Chủ nhận lấy phong thư, thoáng liếc qua rồi bật cười nhạt.
"Ngươi đến nhầm nơi rồi."
"Ngài nói sao?"
Ngụy Diễn Hạo ngẩn người, như không tin vào tai mình.
"Nhầm nơi là sao?"
"Đây là thư tiến cử đến Thánh Thủ Tràng (聖手場). Nhưng chỗ ngươi đang đứng lại là Thánh Thủ Tràng (性手場)."
"Ngài nói gì cơ?"
Ngụy Diễn Hạo vội cầm phong thư lên đọc lại những chữ ghi ngoài bìa.
"Thánh Thủ Tràng Chủ (聖手場主) kính gửi."
"Vậy đây không phải Thánh Thủ Tràng mà ta đang tìm đến sao?"
"Đúng, đây cũng là Thánh Thủ Tràng. Nhưng Thánh Thủ Tràng ngươi muốn tìm lại không phải ở đây. Nếu muốn đến đúng nơi, hãy đi qua con hẻm bên kia đường, ở đó mới là Thánh Thủ Tràng (聖手場). Nhưng, ta khuyên ngươi nên chuẩn bị tinh thần thất vọng trước thì hơn."
Ngụy Diễn Hạo nghe vậy, vẻ mặt như muốn khóc, đành cúi đầu rời đi.
"Không ngờ lại nhầm nơi rồi."
Hắn lẩm bẩm trong miệng, không khỏi cảm thấy bản thân đã lãng phí nửa ngày trời vô ích.
Mặt trời đã nghiêng bóng, sắp sửa khuất sau dãy núi.
"Thật là..."
Ngụy Diễn Hạo thở dài não nề, bước chân rời khỏi cửa viện, gió nhẹ mang theo tiếng thì thầm của sự mệt mỏi.
Từ xa, hắn nghe thấy tiếng van xin thảm thiết:
"Đại nhân, xin hãy cứu vợ tôi! Tiền tôi nhất định sẽ trả sau!"
"Làm ơn giúp chúng tôi, nếu không cha ta không qua nổi đâu!"
Những con người khốn khổ níu lấy tay những tên tiếp tân, nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy tuyệt vọng.
"Thật là..."
Ngụy Diễn Hạo chỉ lắc đầu ngao ngán.
Nơi đây không giống chút nào với những gì hắn hình dung về một y quán. Trong thâm tâm, hắn từng nghĩ rằng, một y sư chân chính sẽ không bao giờ vì tiền mà từ chối cứu người. Nhưng thực tế lại phũ phàng: ngay cả nơi này cũng đầy rẫy những kẻ không thể chữa bệnh chỉ vì không có tiền.
"Cuối cùng thì đời người vẫn là vì tiền mà thôi."
Ngụy Diễn Hạo cảm thán như vừa ngộ ra một chân lý cay đắng, rồi cất bước đi tiếp.
"Họ nói băng qua đường lớn, đi vào con ngõ nhỏ..."
Hắn làm theo chỉ dẫn, nhưng đi mãi vẫn không tìm thấy nơi nào giống Thánh Thủ Tràng mà mình cần đến.
Hắn đành dừng lại, bắt chuyện với người qua đường:
"Xin thứ lỗi... Thánh Thủ Tràng nằm ở đâu vậy?"
"Ở ngay con đường lớn phía trước đấy thôi."
"Không, ý ta là một Thánh Thủ Tràng khác."
"Haha, công tử nói gì vậy? Thánh Thủ Tràng chẳng phải chỉ có một thôi sao?"
Hắn hỏi thêm vài người nữa, nhưng câu trả lời đều giống nhau.
Đi lòng vòng mãi cho đến khi trời đã sẫm tối, cuối cùng, hắn mới gặp được một người tỏ vẻ hiểu chuyện và có thể đưa ra câu trả lời hữu ích.
"Thánh Thủ Tràng phải không?"
"Phải! Bà có biết không?"
"Chính là đây mà."
"Không, ta không nói chỗ đó."
"Thì đây chính là nơi đó mà."
"Thật vậy sao?"
Người phụ nữ lớn tuổi trả lời, đồng thời đưa tay chỉ về phía trước.
"Đây, chính là đây."
Ngụy Diễn Hạo dụi mắt, nhìn theo hướng chỉ tay.
"Đừng đùa ta như vậy chứ..."
"Ta không đùa. Đây là Thánh Thủ Tràng. Ngươi không thấy bảng hiệu treo kia à?"
Ngụy Diễn Hạo nhìn kỹ nơi bà lão chỉ tay.
"Là... chỗ này sao?"
Đó là một căn nhà tranh cũ kỹ, xiêu vẹo, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể làm nó đổ sập. Một tấm ván gỗ mục nát, bị côn trùng đục khoét, được treo sơ sài bên bức tường rào dựng từ cành cây khô. Trên tấm ván ấy, ba chữ "Thánh Thủ Tràng (聖手場)" hiện ra.
Ngụy Diễn Hạo đứng chôn chân, không nói nên lời.
"Vậy ra, căn nhà tranh sắp đổ này chính là Thánh Thủ Tràng nổi danh suốt năm trăm năm qua trong thiên hạ?"
"Đúng thế. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Người phụ nữ khẽ cười, giải thích:
"Trước đây đúng là Thánh Thủ Tràng nằm ở con đường lớn. Nhưng khoảng một năm trước, nơi đó đã có chủ mới. Còn Thánh Thủ Tràng thật sự thì dời về đây."
"..."
"Dù sao thì, đây là nơi ngươi cần tìm."
Ngụy Diễn Hạo cúi người cảm tạ.
"Vậy... cảm ơn bà."
Hắn đứng trước căn nhà tranh, lặng lẽ suy nghĩ.
"Vậy đây chính là Thánh Thủ Tràng mà ta được tiến cử sao?"
Trong tâm trí hắn chợt hiện lại lời của Văn Du Hoàn khi trao cho hắn tờ thư giới thiệu:
"Ngươi muốn học y thuật sao? Ở Hồ Bắc, Thánh Thủ Tràng là y viện danh chấn thiên hạ. Vừa khéo, ta có quen biết với đương kim Tràng chủ, nên sẽ viết thư giới thiệu cho ngươi. Với lá thư này, chắc chắn ngươi sẽ được tiếp đón tử tế."
"Tiếp đón tử tế ư? Sợ rằng chỉ cần không bị chết đói đã là may mắn lắm rồi."
Ngụy Diễn Hạo thở dài ngao ngán. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định giữ tinh thần lạc quan.
Dù nơi đây chỉ là căn nhà tranh sắp đổ, nhưng nếu y sư ở đây thật sự tài giỏi, thì cũng đủ để hắn học hỏi được nhiều điều.
Hắn hít sâu một hơi, rồi bước vào trong và cất tiếng gọi.
"Có ai ở đây không?"
Không một tiếng trả lời.
"Thật sự không có ai sao?"
Két...
Cánh cửa gỗ kêu lên những âm thanh rỉ sét khi từ từ mở ra. Từ trong, một thiếu niên nhỏ nhắn bước ra ngoài.
"Ngài cần gì sao?"
Ngụy Diễn Hạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên ấy.
"Ta đến để gặp. Tràng chủ có ở đây không?"
"Có."
"Vậy mời ngươi dẫn ta gặp Tràng chủ."
"Xin ngài cứ nói chuyện."
Ngụy Diễn Hạo nhíu mày.
"Ta bảo muốn gặp Tràng chủ, ngươi bảo nói chuyện là sao? Người không có ở đây à?"
Thiếu niên thoáng đỏ mặt, trả lời với giọng đầy nghiêm túc:
"Ngài cứ nói, ta đây là Tràng chủ."
Ngụy Diễn Hạo từ trên xuống dưới quan sát kỹ càng thiếu niên ấy.
"...Ngươi là Tràng chủ?"
"Vâng."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba."
"Ngươi bảo ngươi là Tràng chủ?"
"Vâng."
Ngụy Diễn Hạo khẽ nhếch miệng cười nhạt.
"Đừng đùa với ta, mau mời phụ thân của ngươi ra đây đi."
Thiếu niên nhìn hắn một lúc, rồi nói bằng giọng trầm xuống:
"Người không có ở đây."
"Ra ngoài sao?"
"Không, người đã qua đời."
"À, thì ra là vậy. Thế bao giờ người quay lại... Khoan đã, ngươi nói gì cơ?"
Thiếu niên thở dài.
"Phụ thân ta đã qua đời từ năm ngoái. Bây giờ ta là Tràng chủ của Thánh Thủ Tràng."
Khuôn mặt Ngụy Diễn Hạo méo mó một cách khó coi.
"Đã qua đời?"
"Vâng."
"Và ngươi là Tràng chủ?"
"Vâng."
Ngụy Diễn Hạo ngồi phịch xuống đất, ôm đầu than trời.
"Thì ra là vậy! Đời ta chẳng bao giờ mong có chuyện tốt lành! Thôi thì may mà không bị sét đánh chết trên đường! Hỏng bét, cái lão sư phụ trời đánh kia, sao lại bắt ta đi làm chuyện này! Ta muốn về nhà!"
Tiếng gào thét đầy uất hận của Ngụy Diễn Hạo vang vọng khắp bầu trời Hồ Bắc.
***
"Dạo gần đây đã có một chút rắc rối xảy ra, thưa phụ thân."
Người đàn ông mặc bạch y, sắc mặt trầm tư, đôi lông mày trắng dài khẽ động đậy.
Đôi bạch mi của ông lắc nhẹ theo từng chuyển động. Ông vuốt râu vài lần, rồi mở miệng trầm ngâm:
"Nói đi."
Giọng nói của lão nhân mang theo sự thanh tao, khiến người nghe cảm thấy lòng mình như lắng dịu lại.
Trung niên nhân đứng trước mặt lão, vẻ mặt đầy áy náy, cúi người thật thấp.
"Chúng ta đã thất bại trong việc khống chế Hoàng cung."
"Hoàng cung à... Có phải Lộc Kỳ càn quấy không chịu nghe lời?"
Trung niên nhân lắc đầu.
"Không phải. Lộc Kỳ vẫn nằm trong tay chúng ta. Chỉ là phía Ngự Sử Đại Phu lại phản ứng mạnh mẽ ngoài dự tính, khiến thế lực của Lộc Kỳ bị thu hẹp. Nếu muốn quay lại vị thế ban đầu e là cần thêm không ít thời gian, hoặc có lẽ, chúng ta phải từ bỏ kế hoạch thâu tóm Hoàng cung lại."
"Thì ra là vậy."
Dù nghe báo cáo rằng kế hoạch mười mấy năm trời có thể phải từ bỏ, lão nhân vẫn không hề dao động.
"Và ở phía Lục Lâm cũng xuất hiện một vấn đề nhỏ."
"Lục Lâm?"
"Trong quá trình khống chế Lục Lâm, có vài con ruồi nhặng xuất hiện. Bọn chúng không phải vấn đề, nhưng điều đáng nói là chúng thuộc Bàng Gia ở Hà Bắc."
"Phải chăng Bàng Gia đã nhận ra điều gì sao ?"
"Theo tình hình hiện tại, không phải Bàng Gia mà là Chính Võ Minh."
Lông mày của lão nhân khẽ nhướng lên.
"Chính Võ Minh à... Chính Võ Minh..."
Khi thấy sắc mặt lão nhân trở nên không vui, trung niên nhân liền cúi đầu sâu hơn.
"Đây đều là lỗi tại sự bất tài của con. Tuy nhiên, theo con nhận định, Chính Võ Minh không phải biết đến kế hoạch của chúng ta mà cố ý phái người đến. Chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường khi bọn chúng tiến hành một cuộc tiễu trừ thổ phỉ nhỏ mà thôi."
Lão nhân gật đầu, cất lời.
"Địch Nha, con nghe rõ đây."
"Vâng, thưa phụ thân."
"Những việc nhỏ nhặt như vậy không đáng để tâm."
Đôi mắt trung niên nhân sáng lên.
"Trên con đường mưu cầu đại nghiệp, không tránh khỏi phát sinh những vấn đề. Sợ hãi trước những rắc rối đó chỉ khiến bước chân chúng ta chùn lại. Điều quan trọng là biết cách xử lý chúng ra sao."
"Con xin ghi nhớ lời dạy của người."
"Các kế hoạch khác thế nào rồi?"
"Việc liên quan đến Y Gia vẫn đang được tiến hành thuận lợi. Những kế hoạch khác cũng không gặp trở ngại."
Lão nhân khẽ vuốt râu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Thời điểm thu hoạch cuối cùng cũng sắp đến rồi."
"Ta đã phải chờ một quãng thời gian dài đằng đẵng."
"Từ khi người ấy quy ẩn, chúng ta đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió. Những tháng năm ấy thật gian nan. Nhưng giờ đây, chúng ta đã đủ mạnh để không còn lo lắng về khoảng trống mà người ấy đã để lại nữa. Chẳng mấy chốc, thiên hạ sẽ biết rõ, thanh kiếm của chúng ta đáng sợ đến nhường nào."
Nụ cười của lão nhân lạnh lẽo đến mức khiến người đối diện cảm thấy tâm hồn mình như bị đóng băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook