Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 148: Chủ nhân (3)

 

Thibaut luôn luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nhưng mà ai có thể dự đoán được rằng xác sống sẽ xuất hiện trên khắp vương quốc và tàn sát người dân?

"Chết tiệt, cứ nghĩ là cuối cùng mình cũng được nghỉ ngơi rồi chứ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này!"

Thibaut chửi thề và vung vũ khí vào những bộ xương.

Sau khi gặp được một người đàn ông tên là Victor và có được một số lượng lớn vật phẩm, ông ta đang chìm đắm trong những giấc mơ rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, ngày hôm nay, ông ta đã bị đẩy vào tình huống tuyệt vọng đến mức phải lo lắng cho mạng sống của mình.

Điều may mắn duy nhất chính là Thibaut không đơn độc.

"Mọi người, tập hợp sức mạnh lại! Không được gục ngã!"

Rất nhiều kị sĩ đang chiến đấu với những bộ xương bên cạnh ông ta. Trong số đó, nhân vật nổi bật nhất chính là Duplessis.

Một trong hai kị sĩ cấp cao ở Vương quốc Macadamia.

Kỹ năng của Duplessis thực sự ấn tượng. Chỉ với một nhát kiếm, hàng chục bộ xương đã bị đập tan thành từng mảnh.

Vấn đề là chúng sẽ được khôi phục lại.

Những bộ xương mà Duplessis đã đập nát đã quay trở lại trạng thái ban đầu.

Nhìn thấy điều này, vẻ mặt của Duplessis và các kị sĩ đều đầy mệt mỏi.

“Ư!”

Đúng lúc đó, một ngọn giáo của một bộ xương đâm vào vai Thibaut.

May mắn là ông ta không hề hấn gì nhờ áo giáp không bị xuyên thủng.

“Bọn khốn! Bộ giáp này đã bị hỏng rồi nhưng vẫn là một cổ vật đấy!”

Thibaut hét lên và đánh vào bộ xương bằng cây gậy của mình.

Tuy nhiên, dù cho ông ta có đánh bao nhiêu thì bộ xương vẫn không gãy. Thay vào đó, nó tóm lấy cây gậy của Thibaut và ném ông ta sang một bên.

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chết đi bộ xương khốn kiếp!"

Những lời nguyền rủa tự động tuôn ra. Trong lòng Thibaut tràn ngập nỗi sợ hãi.

Đột nhiên, ánh sáng trong đôi mắt bộ xương kia biến mất, và cơ thể nó nhanh chóng vỡ vụn thành từng mảnh và gục ngã xuống.

“Hả? Cái gì cơ?”

Không chỉ có bộ xương mà Thibaut đang đối mặt. Tất cả các bộ xương trên khắp vương quốc đều đang gục ngã.

Mọi người đều sửng sốt trước tình huống đột ngột này.

“Chúng ta… sống sót rồi!”

Nhưng mà điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát. Mọi người đều reo hò vì nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã sống sót.

“Phù…”

Thibaut ngồi xuống đất và thở phào nhẹ nhõm.

“Victor, cậu ta có an toàn không…?”

Thibaut lẩm bẩm trong lo lắng.

 

***

 

Gathdal ​​quằn quại trên mặt đất sau khi Damien truyền mana hắc ám cho anh ta.

“D-dừng lại! Dừng lại đi! Đủ rồi! Đừng xé nát linh hồn ta nữa!”

“Ôi, không! Ta đã sai rồi! Tất cả là lỗi của ta! Dừng lại! Dừng lại đi!”

“Giết ta đi… Làm ơn giết ta đi… Làm ơn… Giết ta đi…”

Gathdal ​​không ngừng la hét và rên rỉ trong đau đớn. Thỉnh thoảng hắn ta van xin được chết bằng giọng nói tuyệt vọng.

Dominico và những bộ xương im lặng dõi theo cảnh tượng đó.

Tất cả bọn họ đều là xác sống, cho nên bọn họ có thể hiểu Gathdal ​​đang trải qua những gì.

Hắn ta đang bị hàng chục ngàn linh hồn trong thế giới linh hồn tra tấn.

Đó là một cảm giác kinh hoàng, ngay cả đối với một người mà bọn họ biết rõ là kẻ thù. Tất nhiên điều đó không có nghĩa là tất cả bọn họ thương hại cho Gathdal.

– Đây chính là lý do cậu không để cho ta xử lý Gathdal sao? Để khiến cho hắn ta đau khổ hơn?

Dominico ngoái nhìn Damien và hỏi. Anh bật cười khúc khích.

“Đừng hiểu lầm. Chỉ là ta nghĩ họ xứng đáng được trả thù Gathdal.”

Giọng nói của Damien vẫn lạnh lùng.

“Vốn dĩ ta cũng định ném linh hồn của các người cho họ… các ngươi hãy coi như mình may mắn đi.”

Mặc dù Damien đã cho bọn họ cơ hội để trả thù, nhưng mà điều đó không có nghĩa là anh đã tha thứ cho tội lỗi của bọn họ.

Tuy nhiên anh không còn lên án bọn họ nữa, bởi vì đã bọn họ đã lựa chọn chiến đấu với Gathdal cho dù có phải trở thành xác sống.

– … Cậu nói đúng. Tội lỗi của chúng tôi vẫn còn đó.

Dominico ngước nhìn lên bầu trời. Không giống như khung cảnh thành phố đổ nát, bầu trời vẫn trong xanh.

– Tên thật của cậu là Damien Haksen có phải không?

Dominico đứng trước mặt Damien. Sau đó những bộ xương cũng xếp hàng phía sau ông ta.

– Cảm ơn vì đã giúp đã chúng tôi.

Khi Dominico cúi đầu, những bộ xương cũng cúi đầu theo.

“... Không cần phải cảm ơn ta. Mau đi lo cho chủ nhân của các người đi.”

– Chúng tôi trân trọng lòng tốt của cậu. Vậy thì chúng tôi đi lấy lại xác của cô ấy đây.

Dominico và những bộ xương còn lại đi tìm xác của Freize.

Ma thuật hắc ám của Gathdal ​​đã thổi bay tất cả, và xác của Freize cũng bị cuốn trôi theo.

Trong lúc đó, Damien bắt đầu dọn dẹp.

Thứ đầu tiên Damien lấy được là mảnh vỡ của Erebos.

Ngay cả khi phải chịu một đòn đánh mạnh có thể san phẳng cả một ngọn núi, mảnh vỡ của Erebos vẫn nguyên vẹn nằm trên mặt đất.

Damien cúi xuống và nhặt mảnh vỡ của Erebos.

"Thế là có hai mảnh rồi."

Mảnh vỡ của Erebos mà anh có được lần này rất nhỏ. Thật khó tin là nó lại có thể cung cấp năng lượng cho một xác sống Cao thủ.

Damien lấy thanh Erebos được lưu trữ dưới dạng hình xăm trên cổ tay anh ra.

Mảnh vỡ chuyển sang trạng thái giống như chất lỏng và dính chặt vào lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm ngắn trở nên dài hơn một chút.

Damien vung ngọn giáo có gắn Erebos để thử nghiệm. Nhờ lưỡi kiếm dài hơn mà anh có thể cảm nhận được Erebos cắt xuyên qua không khí.

"Nếu như nó dài hơn một chút thì sức mạnh vô hiệu hóa có thể được thức tỉnh rồi."

Giống như sức mạnh ăn mòn, vô hiệu hóa cũng là một trong những sức mạnh mạnh nhất của Erebos.

Nếu như sức mạnh của ăn mòn có thể phá hủy vật chất thì sức mạnh vô hiệu hóa chính là xóa bỏ mana.

Đó là sức mạnh có thể gọi thiên địch của các pháp sư. Trong những ngày tháng còn là một Tử Kị sĩ, anh cũng đã từng ngăn chặn một cuộc bắn phá ma thuật do các Đại pháp sự bằng sức mạnh vô hiệu hóa.

Tiếp theo Damien tập hợp tất cả mana hắc ám xung quanh mình lại và cất giữ vào trong chiếc vòng tay. Sau đó anh xóa sạch mọi dấu vết sử dụng ma thuật hắc ám cấp cao.

Cuối cùng anh tiến đến gần Gathdal.

Gathdal ​​đã ngừng thở. Linh hồn của hắn ta đã bị hủy diệt hoàn toàn.

"Đúng là rác rưởi."

Damien khinh thường nói và định đốt cháy cơ thể của Gathdal ​​bằng ma thuật hắc ám.

Sau đó anh đột nhiên nhìn thấy pháp cụ treo trên cổ Gathdal.

"Đây là..."

Damien tháo chiếc vòng cổ ra và kiểm tra. Đó là một pháp cụ được thi triển ma thuật không gian phụ.

Damien mở không gian phụ ra và kiểm tra bên trong. Không gian đó lớn hơn nhiều so với chiếc nhẫn không gian phụ mà anh đã sử dụng. Có vẻ như nó lớn hơn khoảng ba lần.

"Cái này có vẻ hữu ích đây."

Một vật thể thì có có tội lỗi gì chứ? Damien lập tức lấy chiếc vòng cổ không gian phụ.

Anh lấy tất cả các tài liệu nghiên cứu và sách của Gathdal ở ​​bên trong ra. Sau đó, anh đốt chúng cùng với thi thể của Gathdal.

Tiếp theo, sự chú ý của Damien hướng đến cây quyền trượng mà Gathdal ​​đã sử dụng.

Xứng đáng với cái danh Đại pháp sư hắc ám, cây quyền trượng này không phải là một vật phẩm bình thường.

"Quyền trượng được làm từ cành linh thụ. Hắn ta lấy thứ quý giá này ở đâu ra chứ?"

Linh thụ là một loại cây đặc biệt chỉ mọc ở linh giới, thế giới của các linh hồn.

Vốn dĩ rất khó để có được nó, nhưng mà ai ai cũng biết rằng không có vật liệu nào tốt hơn để chế tạo ra vật phẩm.

Tất nhiên, nếu như xếp hạng thì Cây Thế giới mà các yêu tinh trân trọng vượt trội hơn nhiều, nhưng mà nó gần như là không thể có được.

“Mình có thể bán nó cho các pháp sư.”

Thật là đáng tiếc khi vứt nó đi. Damien đặt cây quyền trượng vào không gian phụ.

– Cậu Damien, chúng ta xong việc rồi.

Dominico và những bộ xương quay trở lại vị trí của Damien.

“Đã lấy lại được thi thể chưa?”

– Vâng, ta đã chôn nó ở sân sau rồi mới quay lại. Ta muốn dành thời gian để tỏ lòng thương tiếc… nhưng mà ta còn nhiều việc cấp bách hơn phải giải quyết.

"Việc cấp bách?"

Damien nhìn Dominico với vẻ mặt bối rối.

– Mọi người sẽ sớm đổ xô đến lâu đài thôi. Ta muốn trả ơn cho cậu trước.

 

***

 

Dominico dẫn Damien xuống tầng hầm Lâu đài của Công tước.

“Đây là lối vào hầm của Công tước. Bên trong có thứ mà ta muốn đưa cho cậu.”

Dominico, người đã từng đến đây nhiều lần trước đó, khéo léo điều khiển thiết bị gắn trên cánh cửa sắt. Cánh cửa sắt từ từ mở ra ở hai bên.

“Hầm sao…”

Damien nhìn vào cánh cửa với vẻ mặt thích thú.

Đây là hầm của một gia tộc đã đào tạo ra các Cao thủ và đã vươn lên đến vị trí Công tước. Ngay cả Damien cũng không khỏi cảm thấy bị cám dỗ.

Tuy nhiên, khi cánh cửa sắt mở ra, Damien không khỏi thất vọng vô cùng.

“… Không có gì sao?”

Không gian bên trong khá rộng lớn, nhưng mà vật phẩm còn lại rất ít.

“Sau khi chủ nhân qua đời, chúng tôi phải bán tất cả mọi thứ bên trong để hỗ trợ cho vương quốc.”

Dominico nói với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Nhưng mà báu vật quý giá nhất vẫn còn ở đây.”

Dominico dẫn Damien vào bên trong. Ở đó có treo một thanh đại kiếm.

Chỉ riêng độ dài của lưỡi kiếm cũng đã vượt quá 2 mét. Chuôi kiếm cũng dài đến mức có vẻ như nó vẫn còn dài ngay cả khi cầm bằng hai tay.

Điều bất thường nhất là đường khắc trên bề mặt lưỡi kiếm. Có hơn một chục đường thẳng kéo dài từ chuôi kiếm đến mũi kiếm.

"Đây là một thanh di kiếm mà Chủ nhân tìm thấy ở tầng cuối cùng của tàn tích. Có vẻ như nó là thứ gì đó rất phi thường, vì vậy nó đã được cất giữ trong hầm kể từ khi đó."

Dominico ở bên cạnh Damien bắt đầu giải thích.

"Nó quá lớn và nặng để trở thành vũ khí phù hợp cho việc chiến đấu. Nhưng mà Chủ nhân cũng không bao giờ sử dụng thứ vũ khí này."

Dominico nhìn thanh đại kiếm với vẻ mặt tiếc nuối và nói.

"Tôi không biết chức năng của nó là gì, nhưng mà... nó được cất giữ an toàn ở tầng cuối cùng. Nó không thể là một vật phẩm bình thường được, vì vậy có lẽ cậu có thể có được một cái giá rất lớn nếu như bán nó đi sau này."

Damien tiến đến bên thanh di kiếm.

Nếu như đó là một vật phẩm được tìm thấy ở tầng cuối cùng của tàn tích thì chỉ có thể là nó.

Thanh di kiếm mà người thợ vốn là chủ sở hữu ban đầu của tàn tích đang trong quá trình chế tạo ra để tặng cho hoàng tử.

"Mình cũng nghĩ là nó sẽ ở đây..."

Trong số những mô tả mà anh đã nhìn thấy ở tàn tích, cũng có một mô tả về cách thức hoạt động của nó.

Damien truyền mana của mình vào thanh di kiếm. Sau đó nó bắt đầu phát sáng rực rỡ.

"Ồ?"

Dominico ngạc nhiên và lùi về sau một bước khi thanh di kiếm bắt đầu hoạt động.

Nó đang lơ lửng trên không trung và xoay quanh Damien.

Damien cố gắng vẽ ra một chuyển động trong đầu. Thanh di kiếm di chuyển theo đó.

"Ngươi cũng cần một cái tên nhỉ."

Damien nói và nhìn vào thanh di kiếm lơ lửng xung quanh mình.

"Chúng ta hãy gọi anh là Ethereon."

Và thế là Damien trở thành chủ nhân của thanh di kiếm.

 

[TL/N- Tôi dùng tên Ethereon thay cho tên trong bản raw là “Biyeon”, có nghĩa là “bông hoa sen xinh đẹp”. Theo tôi thì tên của một thanh kiếm nên phù hợp hơn với những gì thanh kiếm đó có thể làm được mà vẫn nghe có vẻ hay ho. Vì vậy tôi hy vọng các bạn có thể cho phép tôi tự do dịch thuật :)]

 

***

 

Damien rời khỏi Lâu đài Công tước.

Ngay khi anh bước ra ngoài, rất nhiều người đã lao vào lâu đài. Suýt chút nữa là anh đã mắc kẹt rồi.

Damien đi lấy những vật phẩm mà anh để lại ở quán trọ và tầng 6 của tàn tích.

Anh không muốn bỏ chúng lại như vậy.

Nhờ chiếc vòng cổ không gian phụ mà anh lấy được từ Gathdal mà anh mới có thể đặt tất cả các vật phẩm vào đó.

Sau khi lấy lại tất cả các vật phẩm, Damien lẻn vào quán trọ nơi mà Thibaut bị trói để giải quyết một số việc cuối cùng.

"Bịch."

Thibaut đang ngủ nằm dài trên giường. Damien đánh vào trán ông ta một phát.

"Ư, ặc!"

Thibaut tỉnh dậy. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Damien, ông ta đã rất ngạc nhiên đến nỗi đã hét lên.

"Ức."

Damien nhanh chóng ấn vào huyệt của Thibaut. Đó là vị trí làm tê liệt các cơ ở cổ họng. Kết quả là Thibaut đã ngừng hét.

“Bình tĩnh đi. Là tôi đây.”

Damien đứng ta trước mặt Thibaut. Thibaut tròn mắt ngạc nhiên.

Sau khi Damien giải huyệt, Thibaut ngạc nhiên nói.

“Cậu Victor? Cậu còn sống sao?”

“Ông nghĩ tôi đã chết sao?”

“Tôi không thấy cậu đâu cả cho nên tôi nghĩ chắc là cậu đã…”

Sau khi nói xong, Thibaut thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà tại sao cậu lại ở đến đây?”

“Tôi còn nhiều việc phải làm trước khi đi.”

“Đi sao? Còn tàn tích thì sao?”

“Với mớ hỗn độn này thì ai còn quan tâm đến tàn tích nữa chứ?”

Bầy xác sống quy mô lớn đã xuất hiện, cho nên các hiệp sĩ sẽ sớm được Giáo hội phái đến.

Nếu như họ gặp Damien thì sẽ rất rắc rối, anh định sẽ rời đi trước.

“Tôi đến đây vì nghĩ là mình nên trả công cho ông trước khi đi.”

“Sao cơ?”

“Bộ giáp và găng tay đó từ giờ trở đi sẽ là của ông.”

Thibaut tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói của Damien.

“Chưa hết.”

Damien lấy ra một vài vật phẩm mà anh mang theo. Đó là những món đồ anh tìm thấy ở tầng 6.

“Bán những thứ này thì ông có thể sống được đấy.”

“C-cậu Victor…”

Thibaut nhìn Damien với vẻ mặt biết ơn.

“Tôi không có ý định bắt ông trả ơn hay gì cả, nhưng mà… cho tôi xóa bớt một vài ký ức của ông nhé.”

“Sao chứ?”

Damien đặt ngón tay lên trán Thibaut và sử dụng ma thuật hắc ám.

Anh trích xuất và xóa bớt ký ức của Thibaut trong vài ngày qua.

Để đề phòng Địa ngục có thể thẩm vấn mọi người.

Do ma thuật hắc ám, Thibaut đã ngất đi.

“Bảo trọng nhé.”

Nói xong, Damien rời khỏi quán trọ.

 

***

 

Sau đó Damien nhanh chóng rời khỏi Vương quốc Almond.

Anh cưỡi một con ngựa mà anh đã mua từ trước.

Và anh đã bị các linh hồn của kị sĩ, binh lính và Dominico chặn lại.

"Ra đây đi."

Ngay khi Damien vừa dứt lời, những bụi cây xung quanh anh rung chuyển.

Những thân ảnh mờ đục lập tức bước ra.

Bọn họ chính là linh hồn của Dominico và các kị sĩ, binh lính.

"Tại sao các người lại đi theo ta?" 

Sau trận chiến, Damien đã dỡ bỏ ma thuật hắc ám đã được thi triển lên bọn họ. Bọn họ từ xác sống đã quay trở lại thành linh hồn.

"Nơi ở của các người là vương quốc Almond. Đừng đi theo ta nữa."

Damien nói với giọng điệu kiên quyết.

Các kị sĩ và binh lính nhìn Dominico. Ông ta bước đến trước mặt Damien và nói.

– Cậu Damien, sau này cậu vẫn định chiến đấu với các pháp sư hắc ám sao?

"Đúng vậy."

– Tại sao cậu lại muốn chiến đấu với các pháp sư hắc ám?

Damien cau mày trước câu hỏi của Dominico.

“Ta không cần phải nói với ông điều đó. Ông đến tìm ta chỉ để hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy sao?”

– Vậy thì hãy sử dụng chúng ta đi.

Damien khựng lại trước những lời bất ngờ đó.

“Ông nói cái gì?”

– Ta bảo cậu hãy sử dụng chúng ta như một công cụ để đạt được mục tiêu của cậu.

“Ông đang nghĩ cái gì vậy?”

Dominico mỉm cười cay đắng trước câu hỏi của Damien.

– Có hai lý do. Lý do đầu tiên là vì, như cậu đã nói, chúng ta vẫn chưa thoát khỏi tội lỗi của mình.

Như Damien đã nói, bọn họ đã bắt những nhà thám hiểm vô tội và biến họ thành đối tượng thử nghiệm của Gathdal.

Mặc dù đó là hành động được thực hiện vì chủ nhân của bọn họ, nhưng mà tội ác vẫn là tội ác.

– Lý do thứ hai là… chúng ta muốn đền đáp ân huệ đã nhận được từ cậu.

Damien nghĩ rằng anh đã nghe nhầm điều gì đó. Tuy nhiên Dominico và những linh hồn khác nhìn Damien với vẻ mặt quyết tâm.

Damien chìm vào suy ngẫm.

Nếu như chỉ có một mình Damien thì anh sẽ từ chối bọn họ.

Damien có thể chiến đấu một mình rất tốt. Có nhiều khả năng bọn họ sẽ trở thành vật cản.

Tuy nhiên, Damien giờ đã có gia đình để bảo vệ.

Damien sẽ sớm đụng độ với Địa ngục. Địa ngục chắc chắn sẽ gây áp lực cho Damien bằng mọi cách cần thiết.

Dù cho Damien có giỏi đến đâu thì anh cũng không thể xử lý hết.

“… Các người sẽ hối hận đấy.”

Nghe lời nói của Damien, Dominico và các linh hồn khác mỉm cười và nói.

– Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không bao giờ hối hận.

Dominico và các linh hồn quỳ xuống trước mặt Damien.

Trông bọn họ giống như những kị sĩ sắp tuyên thệ trung thành với chủ nhân của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương