Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lúc này, Trịnh Hổ đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch. Quanh vết thương bị rắn cắn đã chuyển sang tím bầm.

Phương Duy dùng dao nhỏ rạch một vết chữ thập trên vết thương, sau đó quay đầu hỏi:

“Trong các cậu, ai có khoang miệng lành lặn, không bị loét miệng, viêm lợi hay có vết thương gì không?”

Đám thiếu niên nghe mà ngơ ngác, nhưng đại khái cũng hiểu được ý.

“Phương tam ca, miệng bọn em không sao, cần bọn em làm gì?”

“Các cậu lần lượt dùng miệng hút máu độc ra rồi nhổ xuống đất, nhớ kỹ, tuyệt đối không được nuốt. Sau khi nhổ máu độc ra thì súc miệng ngay, không có nguy hiểm gì đâu.”

Phương Duy vốn không định tự mình hút máu độc cho Trịnh Hổ, nên mới để mấy người bạn thay phiên nhau làm.

Phải nói là mấy thằng nhóc này cũng gan dạ, lúc quan trọng không thằng nào lùi bước.

Cả bọn thay phiên hút máu độc, đến khi máu nhổ ra đã chuyển sang màu đỏ tươi thì Phương Duy mới cho dừng lại.

“Các cậu trông chừng Hổ Tử, tôi đi tìm thuốc.”

Nói xong, Phương Duy liền chui vào rừng sâu.

Tìm khá lâu, cậu mới đến được một nơi thích hợp.

【Khu rừng này sản vật phong phú, có nhiều thứ tốt đáng để thu hái.】

【Bạn có muốn chỉ định nơi này làm “khu thu hái” tạm thời không?】

Cùng lúc đó, hệ thống cũng hiện ra thông báo.

Phương Duy không do dự, lập tức chỉ định nơi này làm “khu thu hái” tạm thời, rồi bắt đầu hái “cỏ xuyến chi”, “bồ công anh” và “kim ngân hoa”.

“Cỏ xuyến chi” cần nhổ cả cây, nên phải nhổ tận gốc. Cậu tính toán kỹ lượng thuốc cần dùng, không hái quá nhiều, không phải vì tiếc mà vì không cần thiết.

Cuối cùng, cậu gọi thêm hai người qua giúp, rồi quay lại chỗ Trịnh Hổ.

“Cái này cần rửa sạch và giã nát, tạm thời chỉ cần một ít, chỗ còn lại đợi về nhà rồi xử lý sau.”

“Phương tam ca, bên kia có suối nước ngọt, không xa lắm, bọn em đi làm ngay.”

Hai cậu bạn ôm một bó “cỏ xuyến chi” chạy đi, cứu người như cứu hỏa, sợ chậm trễ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khoảng hai mươi phút sau, hai người đã mang thuốc giã nát quay về.

Phương Duy lấy một nắm thuốc đắp lên vết thương của Trịnh Hổ, sau đó để Trịnh Hổ và người đã hút máu độc, mỗi người vắt lấy nước thuốc còn lại rồi uống vào.

“Xong rồi, tạm thời vậy đã, mau về thôi. Nếu vẫn thấy không yên tâm thì về nhà nhớ đến trạm xá xã khám lại cho chắc.”

Thấy trời đã gần tối, Phương Duy liền giục mọi người dìu Trịnh Hổ lên đường trở về.

Sắc mặt Trịnh Hổ đã đỡ hơn, nhưng đi không nhanh, may mà không ai thúc giục.

Cũng may cả nhóm đều mang theo vũ khí, nếu gặp dã thú, chỉ cần không bỏ chạy tán loạn thì vẫn có thể chống trả.

Phương Duy cũng không bỏ mặc họ, mà kiên nhẫn đi cùng cả đoàn.

Dù sao cũng là người cùng thôn, bỏ mặc lúc này chẳng hợp tình hợp lý.

Trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả bọn bình an về đến làng khi trời vừa nhá nhem tối.

“Hổ Tử, con trai tôi ơi, con làm sao thế này?”

Sự xuất hiện của Phương Duy và nhóm bạn lập tức thu hút sự chú ý của dân làng, mẹ Trịnh Hổ nghe tin con trai bị rắn lục tre cắn liền ngồi bệt dưới đất gào khóc.

Đừng nói là bây giờ, ngay cả đến thế kỷ 21, vẫn chưa có huyết thanh kháng nọc độc dành riêng cho rắn lục tre.

Vì vậy, việc điều trị loại rắn này vẫn vô cùng khó khăn, huống hồ là trong thời đại khan hiếm cả penicillin như hiện nay.

“Bà chết tiệt kia, khóc cái gì mà khóc? Không nghe thấy Hổ Tử nói Phương tam ca đã cho nó dùng thuốc sao? Mau cảm ơn người ta đi chứ...”

Cha Trịnh Hổ cũng chạy đến, thấy vợ không phân rõ nặng nhẹ, lập tức đẩy bà một cái.

Lúc này bà mới nhận ra mình thất thố, vội cùng chồng cảm ơn Phương Duy.

“Không cần cảm ơn, lúc đó cứu người là việc cấp bách nên tôi cũng không nghĩ nhiều, có gì làm chưa tốt mong hai bác đừng trách.”

Phương Duy giữ thái độ rất khiêm tốn, dù sao cậu cũng không phải thầy thuốc, những gì biết được đều là học từ cha nguyên chủ để lại.

Dù có tác dụng hay không, cậu vẫn phải chừa cho mình đường lui.

“Cha cậu năm xưa trị rắn cắn nổi tiếng lắm, tôi tin cậu cũng không kém. Tôi đưa thằng nhỏ về trước, hôm khác sẽ đến cảm ơn.”

Trịnh Đại Quế là người giỏi giao thiệp, trong đội sản xuất là nhân vật có tiếng.

Chỉ tiếc ông và vợ quá nuông chiều con trai, khiến Trịnh Hổ trở nên ngỗ ngược.

“Về nhà ăn cơm thôi, còn đứng đây làm gì nữa?”

Đúng lúc đó, Phương Bình đi tới, kéo em trai về nhà luôn.

Anh không ý kiến gì việc em cứu người, nhưng lại bực vì em trai dám vào tận rừng sâu.

Trong rừng bây giờ còn nhiều thú dữ, nhỡ mà gặp dã thú thì biết làm sao?

Vì vậy, sau khi vào nhà, Phương Bình - người luôn hiền lành - hiếm khi nổi cáu:

“Chú có lên núi bẫy thỏ anh không nói, nhưng hôm nay chú có vào tận rừng sâu không? Sau này cấm chú đi xa như vậy, nghe chưa?”

Chị dâu nghe thấy động tĩnh, vội từ bếp chạy ra:

“Giờ chia nhà rồi, đừng nặng lời như vậy. Em à, anh trai em nói đúng đấy, trong rừng sâu nguy hiểm, thiếu ăn chút cũng không chết đói đâu.”

“Biết rồi! Nhưng anh, chị, hạn hán mấy năm nay ngày càng nghiêm trọng, không tính trước thì năm sau e rằng khoai lang cũng không đủ ăn.”

Phương Duy không cãi lại anh, biết anh là vì lo cho mình, chỉ là tính tình hơi cứng nhắc.

Năm ngoái mùa màng đã kém, năm nay còn tệ hơn, vậy năm sau sẽ thế nào?

Phương Bình và vợ liếc nhìn nhau, không nói gì thêm. Đến bữa cơm, Điền Quế Hoa mới hỏi:

“Em nói năm sau vẫn còn mất mùa sao?”

“Cái này không dám chắc, nhưng theo báo chí thì khả năng hạn hán kéo dài sang năm khá cao.”

Phương Duy là người xuyên không, biết rõ lịch sử thế giới này không khác gì kiếp trước, vì thế cậu có lợi thế như “tiên tri”.

Nhưng không thể nói thẳng ra, nên cậu chỉ úp mở như vậy.

Phương Bình im lặng hồi lâu rồi trầm giọng hỏi: “Thiên tai khó tránh, liệu tính trước có ích gì không?”

“Sao lại không? Đương nhiên là có ích. Tiểu Đào, Tiểu Tinh, hai đứa ăn xong ra ngoài chơi đi, nhớ về sớm nhé.”

Phương Duy đuổi khéo hai đứa cháu ra ngoài, Điền Quế Hoa cũng tinh ý ngồi ra sân hóng mát.

Sau đó, cậu nói với anh trai về kế hoạch trồng khoai lang trong núi.

“Nói thật là không cho phép, nhưng giờ không có cơm ăn thì ai còn để ý chuyện đó.

Có điều, khai hoang giữa núi sâu, không chỉ phải đề phòng người khác thấy mà còn phải cẩn thận thú dữ và côn trùng phá hoại.”

Phương Bình tuy ít nói, nhưng đầu óc không hồ đồ, vẫn phân biệt được nặng nhẹ.

Nhưng việc trồng trọt trong núi không đơn giản, không chỉ cần nước và đất, mà còn nhiều yếu tố khác.

Thứ nhất là không có phân chuồng, thứ hai là xa làng, dễ gặp nhiều rủi ro.

“Có thể rào lại bằng hàng rào? Dù sao cũng chỉ để dự phòng, sản lượng nhiều hay ít không quan trọng.

Nói trắng ra, lúc nguy cấp, có thêm một miếng ăn cũng khác biệt lắm.”

Phương Duy suy nghĩ rất thoáng, không quá lo lắng được mất.

Anh trai suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.

Việc này chỉ có người trong nhà biết, sau này sẽ nói với vợ, còn hai đứa nhỏ cũng phải giấu, sợ lỡ miệng.

Ngoài ra, hai anh em cũng bàn bạc, sau này sẽ chỉ trồng rau trong đất nhà anh cả, còn mảnh đất tự lưu của Phương Duy sẽ trồng toàn bộ khoai lang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương