Niên đại: Tôi làm nông dân dưới chân núi Dao Lĩnh.
-
Chapter 5: Bị kẻ khác để ý
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Vượng chủ nhân? Giải thích cái này thì hơi huyền bí, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.”
Mấy điều còn lại đều dễ hiểu, chỉ riêng “vượng chủ nhân” là hơi khó nắm bắt.
Phương Duy lẩm bẩm một câu rồi cũng không nghĩ thêm, dù sao hiệu quả rồi cũng sẽ dần dần thể hiện, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra thôi.
Bây giờ cậu cần phải ngủ một chút, sáng dậy quá sớm, nếu không chợp mắt thì chiều không có sức làm việc.
Buổi chiều.
Phương Duy sớm đã hoàn thành nhiệm vụ lao động, sau đó đi gánh mấy thùng nước rửa ráy qua loa, rồi bắt tay vào sửa chữa bếp lò.
Trong nhà đã có sẵn vật liệu, khung bếp cũng đã hoàn thiện, giờ chỉ cần xử lý các chi tiết là xong. Nghĩ lại thì, bản thân nguyên chủ cũng không tệ, việc gì cũng biết làm.
Bận rộn cho đến lúc hoàng hôn, bếp lò cuối cùng cũng được sửa xong.
【Sửa chữa bếp lò, điểm số +3】
Ngay lúc đó, một dòng chữ hiện ra trước mắt cậu, báo rằng đã nhận được 3 điểm nhờ việc sửa chữa bếp lò.
Thì ra sửa chữa, bảo trì các thiết bị cũng có thể nhận điểm, nhưng phải là sửa chữa có hiệu quả, những công việc vô ích sẽ không được tính.
Phương Duy không nhịn được cười toe toét, có bỏ ra công sức thì sẽ có thu hoạch, đây có lẽ là niềm hy vọng của cậu.
Lúc ăn tối, sắc mặt của Phương Bình và Điền Quế Hoa có chút khó coi. Do chuyện chia nhà, chiều nay đi đâu cũng bị người khác chỉ trỏ.
Bản năng của con người là đồng cảm với kẻ yếu, không ít người nghĩ rằng Phương Bình và Điền Quế Hoa đang ức hiếp cậu em trai chưa đủ tuổi thành niên.
Chuyện này không thể giải thích rõ ràng, mà cũng chẳng buồn giải thích, kiểu chuyện như thế này rồi cũng nhanh chóng lắng xuống thôi, thời gian qua đi thì chẳng ai còn buồn nhắc đến nữa.
Tối hôm đó Phương Duy ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái, bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua đều tan biến, trong người tràn đầy sức lực.
Lúc này, trước mắt cậu lại hiện lên dòng chữ:
【Thu hoạch con mồi, điểm số +8】
“Lại có thu hoạch trên núi à?”
Phương Duy lập tức nhảy xuống giường, không kịp rửa mặt đã lao thẳng lên núi.
Quả nhiên, bẫy trên núi lại phát huy tác dụng, bắt được một con thỏ nặng khoảng 4kg. Số điểm tăng thêm hồi sáng đúng là nhờ con thỏ này.
Khi đang vui vẻ cõng củi xuống núi, rắc rối lại đến.
Đi được nửa đường, cậu gặp mấy tên nhóc cùng đội.
Trong đó có một thằng trạc tuổi cậu, tên là Trịnh Hổ, ngày xưa hai đứa từng học chung tiểu học, nhưng thằng đó không học lên cấp hai mà sớm ở nhà làm nông.
Tính Trịnh Hổ khá ngông nghênh, sáng sớm nay đã kéo theo hai thằng đồng bọn, định lên núi kiếm ít đồ ăn hoang dã.
“Này, đứng lại, cho tao xem mày bắt được cái gì ngon thế?”
Phương Duy vốn chẳng ưa gì bọn này, nên chẳng buồn đáp lại.
Khi hai bên lướt qua nhau, con mắt tinh tường của Trịnh Hổ phát hiện ra con thỏ giấu trong đống củi của Phương Duy.
Mặc dù nó không nhìn rõ lắm, chỉ nghe thấy tiếng động nhẹ.
Vậy là thằng này nảy sinh ý đồ xấu, muốn cướp con mồi của Phương Duy.
“Tao bắt gì liên quan quái gì đến mày!”
Phương Duy lườm một cái, nhìn thấu mánh khóe của đối phương, tất nhiên không khách khí gì.
Trong lúc nói chuyện, hai bên lại kéo giãn khoảng cách. Trịnh Hổ đảo mắt liên tục, có vẻ bất ngờ vì hôm nay đối phương lại cứng rắn như vậy.
Trong ấn tượng của nó, Phương Duy là kẻ ít nói, nhìn là biết dễ bắt nạt, không ngờ hôm nay lại đổi tính.
Mà Trịnh Hổ vốn là “tiểu bá vương” trong đội, nếu bị người ta quát cho mà lùi bước thì sau này ai còn nể nó nữa?
“Không cho tao xem thì tao càng phải xem, anh em, lên!”
Trịnh Hổ nghiến răng, dẫn hai thằng bạn lao tới, định giằng lấy bó củi sau lưng Phương Duy.
Phương Duy thuận tay ném bó củi xuống đất, xoay người tung chân đá thẳng vào bụng Trịnh Hổ.
“Ai da...”
Trịnh Hổ lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất.
Nó cảm thấy bụng đau quặn, không thốt nên lời, mặt đỏ bừng bừng.
Hai thằng nhóc tầm 15-16 tuổi đi cùng lập tức chùn bước, muốn xông lên mà không dám, muốn bỏ chạy cũng không dám, trông vô cùng buồn cười.
“Trịnh Hổ, lần sau đừng có chọc tao, chọc điên tao thì mày sẽ biết tay.”
Phương Duy cũng khá bất ngờ, sức lực và phản xạ của mình tiến bộ rõ rệt, bảo sao Trịnh Hổ không tránh kịp cú đá này.
Cậu trừng mắt nhìn ba đứa một cái, vứt lại câu đó rồi nhặt củi lên lưng, tiếp tục xuống núi.
Hai thằng bạn lúc này mới chạy tới đỡ Trịnh Hổ dậy, ngượng ngùng nói: “Hổ ca, bọn em sợ đánh không lại Phương Duy nên mới không động thủ, anh đừng giận.”
“Không sao! Tao vừa nhìn rõ rồi, thằng đó bắt được một con thỏ, tụi mình cũng lên núi kiếm vài con về ăn.”
Trịnh Hổ cũng không đến nỗi không biết điều, chính mình còn không đánh lại, sao đòi hỏi hai thằng nhóc kia được?
Mục đích lên núi của nó cũng là kiếm đồ ăn hoang dã, nghỉ ngơi xong liền kéo theo hai đứa tiếp tục lên núi. Còn cú đá của Phương Duy, nó đã ghi hận, sẽ tìm cơ hội trả lại gấp đôi.
Phương Duy về nhà giao con thỏ cho chị dâu, ăn cơm xong liền đến đội.
Lát sau, đội trưởng phân việc, cậu chỉ nhận được nửa ngày công, vẫn là mấy việc hôm qua.
Có vẻ hôm nay cậu chỉ kiếm được nửa ngày công điểm, trong khi anh trai và chị dâu đều nhận được việc cả ngày.
Buổi trưa.
Trưởng ban an ninh đến tìm, hỏi Phương Duy dạo này có hay lên núi bắt thỏ không.
“Tôi lên núi chủ yếu để đốn củi, không phải để bắt thỏ. Mà thỏ đâu dễ bắt thế, không tin thì anh thử xem.”
Ở đội 2 này không có thợ săn chính thức, nói đến bắt thỏ, tay nghề của Phương Duy thuộc hàng top trong đội.
Cậu đoán là Trịnh Hổ đã mách đội về chuyện cậu hay lên núi bắt thỏ, việc này thì nhỏ nhặt, bình thường chẳng ai quản, nhưng có người bám riết cũng phiền phức.
Vậy nên cậu đành nói nước đôi, nghe như giải thích, thực ra là né tránh.
“Nghe nói mày là người thật thà, nhưng tao thấy mày khôn phết. Yên tâm, tao không đến kiếm chuyện, chỉ là tiện thể hỏi thôi. Không bắt thì thôi, lần sau lên núi thì cẩn thận, nhiều rắn lắm đấy.”
Trưởng ban an ninh tên là Lương Hồng Cương, khoảng bốn mươi tuổi.
Thực ra ông ta cũng không muốn đi chuyến này, nhưng Trịnh Hổ lên đội tố cáo Phương Duy, nên ông ta buộc phải làm cho có lệ.
Trong lòng ông ta sớm đã chửi Trịnh Hổ té tát, thằng ranh rỗi hơi, chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Sau đó, Lương Hồng Cương vờ vĩnh đảo mắt quanh phòng, rồi nhanh chóng rời đi.
“Thằng ba, mày dạo này bớt lên núi đi, thằng Trịnh Hổ nhắm vào mày rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Phương Bình và Điền Quế Hoa từ ngoài về, phía sau còn có hai đứa nhỏ.
Trẻ con nhà quê quanh năm chạy nhảy ngoài đường, không đến bữa là chẳng chịu về, chắc vừa nãy trên đường về gặp đúng cha mẹ.
Phương Bình gặp Lương Hồng Cương trên đường, nghe rõ sự tình nên đặc biệt dặn dò Phương Duy một câu.
“Sợ gì chứ? Lên núi kiếm đồ ăn đâu phải mỗi mình thằng út, lẽ nào thằng Trịnh Hổ ngày nào cũng canh được?”
Điền Quế Hoa nghe xong không vui, ngoài việc ghét Trịnh Hổ, còn có chút bất mãn với tính cách nhút nhát của chồng.
Theo bà ta, chỉ cần không bắt thú lớn, thì mấy con thú nhỏ chẳng ai quan tâm.
Như thằng ranh Trịnh Hổ kia, bà ta từng thấy nó vào núi không biết bao nhiêu lần.
Chính mình còn không sạch, lại có mặt mũi đi nói người khác?
“Tôi sẽ chú ý.”
Phương Duy không nói nhiều, trong lòng cậu đã có kế hoạch.
Buổi tối lại được ăn thịt thỏ, khoai lang, rau xanh đều là do cậu tự trồng, tiếp tục mang về cho cậu thêm ít điểm số.
【Thu hoạch nông sản, điểm số +2】
Tính ra cậu đã tích lũy được 19 điểm, có thể nghĩ đến việc nâng cấp rồi.
Nhưng vấn đề là, nên nâng cấp mục nào trước?
Suy nghĩ một lát, Phương Duy quyết định nâng cấp mảnh đất riêng trước.
Mảnh đất thuộc về cậu ngoài trồng rau còn có trồng khoai. Cậu muốn sớm nâng cấp đất trồng để có thêm nông sản và điểm số.
Không còn cách nào khác, thời buổi này, nhiệm vụ số một là no bụng, mấy chuyện khác có thể tạm gác lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook