Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Gahhh!!! Mày quá yếu"
Dù có muộn thế nào, Lisetta Lionheart cũng cảm thấy không thể rời khỏi sân tập được.
Cầm chắc cây Gậy Đá có khảm đá quý, Lisetta liên tục thi triển ma pháp hệ Nham để chống lại những ảo ảnh ác quỷ. Cô đã đánh bại không ít ảo ảnh cấp cao, nhưng vẫn không cảm thấy hài lòng.
Lisetta không biết mình đã chiến đấu bao lâu rồi.
Mồ hôi túa ra, cô thở dốc, tận hưởng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đột nhiên, cô hét lên, tự trách móc vì sự yếu kém của chính mình.
“Lần nữa!!”
Những ảo ảnh ác quỷ lại xuất hiện, lần này là năm con minotaur khổng lồ. Tuy nhiên, chỉ sau một trận giao tranh ngắn ngủi, tất cả đều bị đánh bại.
Thế nhưng, cô vẫn không hài lòng.
Ma pháp nham mà mọi người từng ca ngợi cô, là nguồn gốc của niềm kiêu hãnh trong cô, nay bỗng trở nên vô vị và buồn chán.
Tất cả là do Isaac, người đã đồng hành cùng cô trong cơ thể của gã khổng lồ dưới lòng đất, để mà so sánh thì tuyệt vời hơn cô rất nhiều.
Khi Lisetta quỳ xuống nền đất bùn, cô chìm sâu vào cảm giác thất vọng và sự thấp kém mà cô cảm nhận được ở mình.
"Ha, chẳng thấy khá hơn chút nào"
Giữa đấu trường hình vòm rộng lớn, chỉ còn lại tiếng than thở của Lisetta.
Hình mẫu lý tưởng của cô luôn là một chàng trai cùng tuổi nhưng mạnh hơn mình. Đó cũng chính là lý do cô chọn theo học tại Học viện Märchen.
Giờ đây, dường như cô đã tìm thấy người đó, vậy mà khoảng cách giữa họ quá xa vời.
Tất cả những gì cô muốn là người đàn ông ấy có thể đánh bại cô sau một cuộc chiến dài hơi và khốc liệt.
Nhưng sự chênh lệch sức mạnh giữa cô và Isaac lại lớn đến mức có thể xuyên thủng cả bầu trời.
Isaac giống như một thực thể đến từ thế giới khác vậy.
Thay vì tò mò, phấn khích, ngưỡng mộ, hoặc có tình cảm, Lisetta chỉ cảm thấy sợ hãi và bất lực.
Rồi chính suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy xấu hổ về bản thân mình của quá khứ. Có phải cô ấy thật sự đã quá kiêu ngạo ư? Cô đã từng nghĩ mình mạnh mẽ đến nhường nào chứ? Việc tìm nửa kia mạnh mẽ hơn mình chẳng lẽ là sai sao?
“Có lẽ… sẽ tốt hơn nếu mình chưa từng gặp hắn ta.”
Lisetta nhắm mắt lại, buông một tiếng thở dài.
Đây là điều mà cô ấy đã nghĩ rất nhiều lần trong suốt vài ngày qua.
Trong đêm đen, Lisetta rời khỏi khu huấn luyện, cảm nhận bầu không khí yên ắng đến lạ thường của học viện.
Cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình.
Dù có rèn luyện thêm hàng trăm, thậm chí hàng ngàn giờ, liệu cô có thể đuổi kịp Isaac không?
Một Isaac có thể điều khiển những sử ma hùng mạnh vượt xa trí tưởng tượng và có thể dễ dàng thi triển những ma thuật cực kì ảo ma canada.
Có một chặng đường dài mà cô cần phải đi, nhưng cô thậm chí không biết mình nên bắt đầu từ đâu để vượt qua nỗi mặc cảm này.
Lisetta bước về phía trước, nắm chặt tay cô thành nắm đấm.
***
Ngay cả một tuần sau, đêm thu yên tĩnh vẫn tràn đầy sức sống.
Bây giờ là đêm trước của buổi tiệc giao lưu được tổ chức bởi Tứ Tinh Tọa.
Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại Cung Điện.
Bao gồm bốn tòa nhà riêng biệt và một tòa tháp lớn, Cung Điện là một địa điểm dành riêng cho các dịp đặc biệt và các sự kiện học thuật quy mô lớn.
Với ba tòa nhà bao quanh tòa nhà thứ tư, nó tạo thành một cấu trúc độc đáo.
Tòa nhà ở trung tâm là khu vực chính của bữa tiệc, nơi chỉ những học viên nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa mới có thể vào.
Không gian tiệc tùng trong mỗi tòa nhà đều lộng lẫy theo cách riêng của nó, với không gian đủ để tiếp đón tất cả học viên của Học viện Märchen.
Dàn nhạc đã chơi đàn vielle và rebec, kết hợp với âm thanh du dương của tromba marina. Âm thanh gảy dây đàn từ một cây đại phong cầm với kích thước trung bình hòa quyện vào bản hòa tấu. Các nhạc cụ khác nhau cũng đã lấp đầy bầu không khí của bữa tiệc với một giai điệu mới mẻ phù hợp những dịp như này.
Các học viên tham dự đang tận hưởng những món ăn ngon và âm nhạc trong khi đang khiêu vũ trong bộ trang phục dạ hội lộng lẫy.
"Ha! Đây thực sự là một dịp hoàn hảo dành cho ta!"
Tại trung tâm xa hoa của Cung Điện, hay được gọi là Sảnh Atla, nhiều học viên ưu tú từ các khoa khác nhau đều có mặt.
Bao gồm Khoa Ma Thuật, Khoa Hiệp Sĩ và Khoa Luyện Kim.
Trong số các sinh viên có một gã quý tộc ảo tưởng với mái tóc vàng óng, Tristan Humphrey. Hắn ta tựa vào lan can tầng hai, nâng ly rượu lên và cất tiếng cười đầy hân hoan.
Hắn cùng với những sinh viên ưu tú khác của Lớp B cười đùa và cụng ly với nhau. Họ cũng là những người đã nhận được thư mời từ Tứ Tinh Tọa.
Ở gần đó, một nam sinh có mái tóc nâu nhạt, Mateo Jordana, chỉ liếc nhìn họ một chút rồi tiếp tục tập trung vào đồ ăn trước mặt.
Là một thường dân, hiếm khi cậu có cơ hội thưởng thức những món ăn xa hoa như thế này. Sẽ rất lãng phí nếu không thưởng thức chúng.
Ngồi gần cậu là một học viên nam có mái tóc đen, Ian Fairytale, người đang trò chuyện trong khi thưởng thức bữa ăn của mình.
Sự khoe khoang bất tận của Tristan đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày của họ.
"oh..."
“Tiểu thư Kaya, tôi đã từng nghe danh người, nhưng không ngờ người lại xinh đẹp đến vậy…”
Bất chợt, Mateo nghe thấy những tiếng trầm trồ đầy ngưỡng mộ từ những học viên xung quanh. Khi nhìn quanh, cậu nhận ra sự chú ý của họ đang dồn vào một nữ sinh đến từ Khoa Ma Thuật.
Người thu hút ánh nhìn của tất cả không ai khác chính là một cô gái năm nhất đáng yêu với mái tóc xanh lục bảo.
Đó là Kaya Astrea, học viên đứng hạng hai của Khoa Ma Thuật.
Với vẻ ngoài quyến rũ và phong thái duyên dáng xứng tầm một thành viên của gia tộc Astrea, cô ấy khiến không ít nam sinh liên tục liếc nhìn trong ngưỡng mộ.
'Ngài Isaac, em muốn gặp ngài...'
Không để ý ánh mắt của người khác, Kaya liếm môi.
Đôi mắt đỏ rực. Cô đã thể hiện ra phần tính cách đen tối của mình.
‘Mình đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị trang phục cho hôm nay.’
Kaya khoác lên mình một chiếc váy màu xanh lục đậm nổi bật, cố tình chọn kiểu dáng ngắn để làm nổi bật đôi chân của mình.
Cô đã cố tình chọn trang phục hở hang này, quyết tâm quyến rũ Isaac trong buổi gặp mặt này.
Thay vì kiểu tóc buộc hai bên như thường lệ, cô đã cẩn thận tết tóc và búi lên một cách tinh tế.
Kaya cũng đeo nhiều món trang sức quý giá, càng làm tôn lên vẻ quý phái của mình.
Ở một góc khác, một cô gái xinh đẹp đang ngấu nghiến một miếng bít tết tomahawk theo cách không mấy phù hợp với vẻ ngoài.
Cô mặc một chiếc váy màu vàng, mái tóc cam được buộc đuôi ngựa.
Đó là Lisetta Lionheart.
‘Tên đó không đến sao?’
Dù đang thưởng thức món ăn yêu thích, tâm trí của Lisetta lại đang bận trôi dạt đi nơi khác.
Cụ thể hơn, cô đang nghĩ về Isaac. Hắn ta, kẻ chắc chắn là mạnh mẽ hơn bất kỳ ai có mặt ở đây, đã không tiết lộ danh tính của mình.
Chà,hẳn hắn ta có lý do để giả vờ yếu đuối, nên cũng có khả năng là hắn không được mời. Rốt cuộc, gã ta là một con quái vật có khả năng che giấu mana của mình.
Lisetta vừa ăn thịt vừa suy nghĩ với chính mình.
“Huhu. Hương vị không thể sánh bằng món thịt lợn trăm năm được ướp lạnh ở phương Bắc, nhưng cũng khá ngon.”
Một cô gái có mái tóc hồng ngắn, Keridna Whiteclark, khẽ cười khi trả lời câu hỏi của bạn bè về việc có thích đồ ăn hay không.
Tuy nhiên, cô không để lộ suy nghĩ thật sự của mình.
Khi mới bước chân đến buổi tiệc, cô lo rằng có thể sẽ chạm mặt Isaac.
Nhưng có vẻ như cậu ta đã không nhận được thư mời vào Sảnh Atla. Nếu không, hẳn là cậu đã có mặt ở đây rồi.
Suy nghĩ đó khiến Keridna nhẹ nhõm phần nào.
Vì Isaac cực kỳ đáng sợ…!
"Thủ khoa không đến sao?"
Sự chú ý của cô chuyển sang Luce Eltania, học viên đứng đầu Khoa Ma Thuật. Luce chắc chắn đã nhận được lời mời từ Tứ Tinh Tọa, nhưng lại không thấy cô xuất hiện.
Dù Keridna không có cảm tình tốt với Luce, cô vẫn hiểu rằng có một mối quan hệ tốt với Luce sẽ có lợi trong tương lai.
Dù được cho là không tiếp xúc xã hội và từ chối tương tác với bất kỳ ai ngoài Isaac, Luce vẫn là một cá nhân đặc biệt.
Với bữa tiệc vui vẻ như thế này, hôm nay lẽ ra phải là cơ hội hoàn hảo… nhưng có vẻ như Luce chẳng có hứng thú tham gia.
Thật đáng tiếc.
Ngay sau đó, cánh cửa hình vòm của sảnh tiệc mở ra.
Keridna theo phản xạ nhìn về phía lối vào, và ngay lập tức mặt cô tái mét.
Người bước vào là một nam sinh với mái tóc màu xanh bạc rối bù.
Là Isaac.
Khi Isaac tiến vào, tóc mái của cậu được vuốt ngược lên, với bộ suit trắng làm tôn lên vóc dáng cân xứng. Ngoài ra, phong thái tự nhiên của câu trông vô cùng có sức hút.
Các sinh viên của Khoa Ma Thuật đều ngỡ ngàng, không hiểu làm sao cậu lại có thể vào đây mà không bị ngăn cản ở cửa.
Các sinh viên từ các khoa khác cũng liếc nhìn Isaac, trong khi các nữ sinh thì chú ý đến sức hút từ cậu.
Lisetta trừng mắt, đôi mắt của Keridna run rẩy trong sợ hãi, còn Kaya thì mắt mở to đầy kinh ngạc.
"...!"
Thịch!!
Tim Kaya như muốn ngừng đập, cảm giác như cô suýt thì nôn ra máu.
Khung cảnh người nam sinh với mái tóc màu xanh bạc bước qua cánh cửa không phải là điều mà tinh thần cô có thể chịu đựng, nhưng cô đã cố gắng cắn môi kiềm chế.
'Ahhhh, ngài Isaac...Ngài muốn giết em sao...!?L-Làm thế nào mà ngài có thể ngầầầầầầầu như vậy...!?'
Kaya không thể không đỏ mặt trước sự xuất hiện của Isaac. Cô vội quay đầu sang hướng khác, che mặt bằng hai tay và bật cười một cách nham hiểm.
Ngài ấy đẹp trai quá!
Thực tế, có một số người trong phòng cũng đẹp trai như Isaac, nhưng trong đôi mắt của Kaya, cậu chính là người đẹp trai nhất trong tất cả.
Trong đôi mắt của Kaya, cậu toát lên sức hút quyến rũ từ đầu đến chân.
Thôi thúc quấn mình trong ma thuật gió và bay thẳng vào vòng tay Isaac đã vượt sức chịu đựng. Tuy nhiên, cô ấy lại không thể thực hiện mong muốn mình được.
'Khi đó ngài Isaac bảo mình làm như không quen biết ngài ấy'
Cô phải sẽ phải kiềm chế bản thân như thỏa thuận trước đó của họ.
Cô ấy không được phép can thiệp vào hành động của cậu.
"Ngươi. Làm thế nào ngươi vào được đây? ”
"Hmm?"
Vào lúc đó, Tristan Humphrey tiếp cận Isaac với một biểu cảm khó chịu.
Rõ ràng hắn không hài lòng với việc Isaac cũng được phép vào Sảnh Atla như hắn ta.
"Đây không phải nơi dành cho những người như ngươi. Với trình độ kỹ năng của ngươi, ngươi không thể nhận được lời mời từ Tứ Tinh Tọa."
Đôi mắt của Kaya trở nên tối tăm khi cô vô cảm bước về phía Tristan.
Cảnh tượng Tristan lên giọng với ngài Isaac thật kinh tởm.
"Cho dù ngươi có mạnh đến đâu, mana của ngươi vẫn thật thảm hại. Làm thế nào mà ngươi, một kẻ không có bất kỳ khả năng đáng chú ý nào, lại nhận được thư mờ-"
Khi Kaya dự tính thổi bay Tristan với ma thuật gió của mình, ai đó đặt tay lên vai hắn ta.
Tristan với biểu cảm bối rối quay lại để xem ai đã ngăn mình, nhưng đã nhanh chóng nuốt nước bọt trong kinh hoàng.
Đó là Lisetta Lionheart.
"Ta không thường xuyên can thiệp vào những vấn đề như này."
Lisetta đến gần Tristan và lặng lẽ thì thầm vào tai gã.
"Nhưng hãy im lặng và biến đi nếu như ngươi muốn sống."
Một giọt mồ hôi nhỏ xuất hiện trên trán Lisetta khi cô đưa ra cảnh báo.
Lisetta cảm giác được một cơn khủng hoảng đang lớn dần khi cô chứng kiến cảnh Tristan khiêu khích Isaac, cô không thể đứng yên được. Nói như vậy với hắn ta là tự sát.
Nếu một hiệp sĩ đầy tham vọng thách thức chỉ huy của họ, các hiệp sĩ đồng nghiệp có thể cảm nhận một cảm xúc tương tự.
Cảm giác như Lisetta đang chứng kiến một tình huống tương tự ở ngay trước mặt cô.
Sự khác biệt duy nhất là Isaac là một con quái vật thực sự.
Lisetta tin rằng nhiệm vụ của cô đó là cứu lấy đồng loại của mình, bất kể cô có quan tâm đến người đó hay không.
Đó là một quyết định hợp lý khi xét đến việc Lisetta không biết gì về việc Tristan đã làm gì Isaac cho đến bây giờ.
"Ta đi đây...!"
Lisetta nhanh chóng tách ra khỏi Tristan và bỏ chạy. Cô ấy đã không còn muốn ở gần Isaac nữa.
'Cái quái gì vậy...?'
Tristan trở nên bối rối.
Lisetta Lionheart, những gì mà người phụ nữ hung dữ đó nói về cơ bản là bảo hắn dừng lại ngay lập tức nếu hắn không muốn chết.
Tại sao cô ta lại đứng về phía Isaac
Đột nhiên, Tristan nhớ lại bài đánh giá xếp lớp trong học kỳ đầu tiên. Kaya Astrea, người hiện đang có mặt, cũng đã đứng về phe Isaac.
Ngay cả trong bài thi cuối học kỳ, Luce Eltania cũng đã bảo vệ Isaac.
"..."
Gã ta không biết lý do
Tuy nhiên, có một điều là chắc chắn. Một học sinh từ lớp A mạnh mẽ hơn gã ta đang đứng về phía Isaac.
Gã ta đang cố gắng bắt một con cá, nhưng xung quanh con cá đó là những kẻ săn mồi như cá mập và cá voi sát thủ đang bảo vệ nó.
Tristan bị bao trùm trong cảm giác nguy hiểm.
"Tao không biết những gì mà Lisetta đã nói với mày."
Đột nhiên, Isaac bắt đầu trò chuyện với Tristan.
"Tuy nhiên, cũng đã được một thời gian rồi. Rất vui khi được thấy lại mày."
Sau khi vỗ nhẹ vào vai Tristan, Isaac bước qua hắn ta.
Tristan không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook